“Loại thuốc này vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, có nhiều tác dụng phụ không xác định, nhưng anh có thể yên tâm, thành phần thuốc không độc hại cho cơ thể.”
Du Dã nhớ lại lời cô em họ của Lộ Tiêu Dương nói. Năm ngoái anh có được loại thuốc này, trong một chu kỳ đặc biệt của mình, anh thực sự không thể kiềm chế được sự bùng phát của pheromone nên đã uống một viên thuốc này. Kết quả là thuốc phát huy tác dụng, pheromone của anh bị chặn lại trong cơ thể, nhưng tác dụng phụ là anh bị chóng mặt buồn nôn, nôn đến mức mật xanh mật vàng cũng gần trào ra.
Du Dã thà bị ăn đấm còn hơn là nôn mửa như vậy, nhưng không có cách nào khác, đôi khi anh hoàn toàn không thể kiểm soát được việc pheromone bị tiết ra. Anh tuyệt đối không dám để thân phận của mình xảy ra bất kỳ sai sót nào. Lúc này, anh đang đứng ở đây với rủi ro cực kỳ lớn.
Du Dã nuốt viên thuốc, may mắn là tác dụng phụ phải vài giờ sau mới đến. Anh không biết “trèo giường” thì nên có tư thế như thế nào, nghĩ bụng dù sao thì cứ nằm xuống trước đã.
Du Dã chui vào chiếc chăn mềm mại, lòng thấp thỏm không yên, anh cứ vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, căng thẳng đến mức cảm thấy cổ họng như đang thắt lại. Có lẽ vì chiếc giường lớn trong phòng suite quá thoải mái, cộng thêm việc anh đã mất ngủ hai đêm liền, Du Dã chờ đợi mãi không chống lại được cơn buồn ngủ, thế là anh ngủ thϊếp đi.
Kim đồng hồ quả lắc ở đại sảnh khách sạn chỉ mười giờ năm mươi lăm phút. Nhân viên lễ tân đang gà gật thì nghe thấy tiếng bước chân, cô vội ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt sắc bén, khiến người ta lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
“Chào buổi tối, anh Nhϊếp.” Cô beta nữ hơi căng thẳng, cô hiếm khi gặp một nhân vật như vậy, cô nhận được một cái gật đầu nhẹ của đối phương.
Một nhóm người đứng đợi thang máy, hai vệ sĩ Alpha không hề lơ là quét mắt nhìn xung quanh.
“70% cổ phần của Tập đoàn Thượng Lợi đã bị Nhị thiếu gia thâu tóm rồi, anh ấy đã thế chấp hai căn nhà và một chiếc xe của mình, nếu không cũng không kiếm đủ số vốn lớn như vậy.” Trong thang máy, Nghiêm Hạo Triết báo cáo thông tin anh ta thu thập được cho Nghê Tử Hách.
“Mồi nhử đã thả ra thì có thể thu về rồi.” Trong mắt Nghê Tử Hách lóe lên một tia sáng tinh ranh.
“Vâng.”
Thang máy đến tầng cao nhất, một vệ sĩ đi trước, Nghiêm Hạo Triết đi theo sau Nghê Tử Hách vừa đi vừa tiếp tục bàn công việc. Sau khi cửa phòng mở ra, Nghê Tử Hách vừa bước nửa bước vào trong thì đột nhiên khựng lại.
Bước chân của Nghiêm Hạo Triết dừng lại nhanh chóng, nếu không anh ta đã đâm vào lưng Nghê Tử Hách rồi. Anh ta đợi một lát không thấy Nghê Tử Hách có phản ứng gì, bèn cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Nhϊếp?”
“Cậu về phòng trước đi, những việc còn lại ngày mai hãy bàn.”
“… Được.” Nghiêm Hạo Triết do dự là vì vừa nãy trên xe Nghê Tử Hách còn nói tối nay phải hoàn thành một công việc quan trọng.
Cùng với cánh cửa phòng đóng lại, ánh sáng từ hành lang cũng biến mất. Nghê Tử Hách không bật đèn, bóng tối cũng không che giấu được vẻ lạnh lẽo đang hiện rõ trên khuôn mặt anh.
---
“Anh Dã, pheromone của anh có mùi gì?”
“Ưm, cái này… thì… là…”
“Ồ, em biết rồi! Là mùi thảo dược, đúng không?”
“Ha ha, ừm… đúng vậy, kỳ lạ lắm đúng không? Ha ha.”
“Không hề đâu.”
Nghê Tử Hách nhanh chóng gạt bỏ những âm thanh xuất hiện bên tai, nhưng mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí lại không phải là ảo giác của anh. Mặc dù mùi hương đó rất nhạt, gần như không có, mặc dù đã bảy năm trôi qua kể từ lần cuối anh ngửi thấy mùi hương này.