Chương 30

Ha, tự trọng. Du Dã lại tự giễu mình trong lòng, chuyện anh sắp làm, chẳng phải là đã vứt bỏ hết lòng tự trọng rồi sao?

Nghĩ như vậy, nhưng trong thâm tâm anh lại có một giọng nói đặt ra câu hỏi gay gắt: Nếu đối phương không phải là Nghê Tử Hách thì sao?

Du Dã ngẩn người một lát, rồi lảng tránh câu trả lời đó.

Rất nhanh, Du Dã lại lên taxi chạy về phía khu đô thị, trên đường đi anh rẽ qua gặp một người.

Một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm highlight hồng đang đứng dưới gốc cây hút thuốc, thấy Du Dã đi về phía mình, cậu ta chưa kịp rít hết điếu thuốc đã reo lên: “Anh Dã!”

“Thằng nhóc này, tóc vẫn chưa đổi màu à.”

Phùng Siêu cười hì hì, từ túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, đưa về phía Du Dã.

“Không hút nữa.” Du Dã khẽ đẩy tay Phùng Siêu ra, hỏi cậu ta: “Đồ mang đến chưa?”

“Mang rồi ạ.” Phùng Siêu lại lục túi bên kia, cậu ta nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt cẩn trọng, sau đó đưa một tấm thẻ cho Du Dã.

“Anh Dã, anh cần cái này làm gì vậy? Anh là người đứng đắn mà.”

“Dù sao cũng không phải làm chuyện xấu.” Du Dã nói câu này mà lòng có chút chột dạ, nghĩ không phải chuyện xấu nhưng cũng không đủ quang minh chính đại.

“Thế thì tốt rồi.” Phùng Siêu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Em thật sự sợ anh tự dưng lại đi đường sai trái.”

“Thằng nhóc này, ít nói về tôi đi, đừng có mà đi lại vào vết xe đổ là được.”

“Hì hì, anh Dã, anh xem anh nói kìa, nếu em mà đi lại vết xe đổ thì phụ lòng anh lắm, đó không phải là chuyện người làm.”

Năm năm trước, Phùng Siêu bị mấy người chặn đánh trong hẻm, vừa hay Du Dã đi ngang qua cứu cậu ta. Sau đó hỏi rõ mới biết Phùng Siêu đã cạy cửa xe người khác để trộm đồ.

Du Dã giúp cậu ta bồi thường tiền, rồi đưa cậu ta đến đồn cảnh sát đầu thú. Lúc đó Phùng Siêu chưa đầy mười lăm tuổi, không ngờ đã là khách quen của đồn cảnh sát rồi. Hóa ra cậu ta không có người giám hộ, lại còn phải nuôi một đứa em gái nhỏ. Mỗi lần cạy cửa xe, cậu ta không lấy đồ quý giá, chỉ trộm chút tiền lẻ đủ để hai anh em ăn cơm.

Phùng Siêu bị cảnh sát giáo dục nhiều lần, đôi khi thấy cậu ta đáng thương, cảnh sát còn cho cậu ta tiền sinh hoạt. Lúc đó theo lời của Lộ Tiêu Dương thì “lòng hiệp nghĩa của hiệp khách Dã lại tràn lan rồi”. Du Dã bắt đầu thường xuyên giúp đỡ Phùng Siêu, còn tìm cho cậu ta một người thầy ở tiệm sửa xe để dạy nghề.

Bây giờ Phùng Siêu đã có khả năng tự nuôi sống bản thân và em gái, cậu ta chưa bao giờ quên ơn nghĩa to lớn mà Du Dã đã dành cho mình. Vì vậy, khi nhận được điện thoại của Du Dã vào buổi chiều, cậu ta không chút do dự mà đồng ý ngay, cho dù trong điện thoại Du Dã nói là “Cậu kiếm cho tôi một cái thẻ vạn năng có thể mở cửa phòng khách sạn.”

Phùng Siêu có một tài năng đặc biệt mà chỉ Du Dã biết, đó là cậu ta có thể mở đủ loại khóa.

“Em gái cậu sắp tốt nghiệp cấp hai rồi nhỉ?”

“Vâng, sắp rồi, còn hai tháng nữa.”

Du Dã hỏi han sơ qua tình hình gần đây của Phùng Siêu, anh cất tấm thẻ đi, taxi vẫn đang đợi ở gần đó, anh không trò chuyện nhiều với Phùng Siêu nữa.

Lần thứ hai đến khách sạn, tâm trạng của Du Dã phức tạp hơn rất nhiều so với lần trước. Anh tránh né nhân viên lễ tân, anh biết lối đi của nhân viên ở đâu, rất nhanh anh đã leo cầu thang lên tầng cao nhất.