Thì ra là một chiếc xe lu vừa chạy qua, hú vía… Du Dã thở phào một hơi, lúc này mới nhớ ra lúc nãy có học viên nói hôm nay đường phố phía trước đang được sửa chữa.
Chỉ là tiếng xe lu vang lên mà sắc mặt Du Dã cũng tái đi một lớp. Anh nói với các học viên: “Mấy đứa cứ tự tập đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Sau khi anh rời đi, các học viên đều tò mò hỏi nhau: “Anh Dã bị làm sao thế nhỉ? Cứ mơ mơ màng màng ấy.”
“Không biết nữa, tôi đến đây ba năm rồi mà chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy.”
“Chắc vẫn là chuyện của võ quán thôi.”
Du Dã dựa vào bức tường bên ngoài võ quán, kẹp một điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay. Anh cảm thấy sợi dây trong đầu mình sắp đứt đến nơi rồi. Lờ mờ anh lại nghe thấy tiếng xe lu vang tới, anh không thể không liên tưởng đến cảnh tòa nhà hai tầng phía sau lưng anh sụp đổ vào ngày kia. Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã rợn người.
Đến lúc đó, khi đối mặt với đống đổ nát này, Nghê Tử Hách có muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh không?
Để anh đau khổ thì được, nhưng tuyệt đối không thể đánh đổi bằng sự hủy diệt của võ quán!
Du Dã hít một hơi thuốc thật sâu, phía sau làn khói mờ ảo, trong mắt anh lóe lên một vẻ quyết tuyệt.
---
Điền Điềm cứ nấn ná cho đến khi các học viên khác đều đi hết, rồi anh ta mon men lại gần Du Dã: “Anh Dã, tối nay đến nhà em ăn cơm đi. Mấy ngày nay anh chắc mệt lắm đúng không? Em nấu bữa ngon bồi bổ cho anh.”
Ai cũng có thể thấy rõ ý đồ không giấu giếm trên mặt Điền Điềm, nhưng ánh mắt Du Dã chỉ dừng lại trên mặt anh ta một giây, như thể không nhìn ra điều gì. “Thôi, cảm ơn cậu nhé, tối nay tôi có việc rồi.” Du Dã tiếp tục cúi đầu thu dọn những chiếc găng tay nằm rải rác trên sàn.
Điền Điềm cho rằng Du Dã lại đang tìm cớ, những lời từ chối tương tự như vậy anh ta nghe quá nhiều rồi. Anh ta lẩm bẩm: “Anh Dã đúng là đồ khúc gỗ khô.”
Lộ Tiêu Dương thấy Điền Điềm ủ rũ rời khỏi võ quán, anh ấy đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, liền đi tới hỏi Du Dã: “Tối nay cậu có việc gì thế?” Anh ấy đoán Du Dã cuối cùng vẫn sẽ đi tìm Nghê Tử Hách. Thấy Du Dã ấp úng không trả lời, anh ấy dứt khoát đề nghị: “Có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần!”
Giọng Du Dã lộ ra vài phần hoảng loạn, Lộ Tiêu Dương “hừ hừ” một tiếng: “Cậu đáng ngờ thật đấy.”
Du Dã sợ kế hoạch của mình sẽ bị Lộ Tiêu Dương phát hiện, như vậy thì xấu hổ chết mất. Anh giữ giọng bình tĩnh nói: “Đáng ngờ gì mà đáng ngờ? Tôi đi tìm người mượn tiền.”
“Tìm ai? Mấy thằng nhóc cậu quen ấy à, chúng nó còn phải dựa vào cậu chu cấp đó.” Nói rồi Lộ Tiêu Dương chợt nhớ ra: “À đúng rồi, không phải có mấy người còn nợ tiền cậu sao, nhân cơ hội này mau đòi về đi.”
Du Dã từ đầu đã không có ý định đó: “Thế thì mất tình nghĩa quá, đợi khi nào chúng nó rủng rỉnh rồi tự khắc sẽ trả tôi.”
“Cậu đúng là…” Lộ Tiêu Dương bị Du Dã chọc tức đến không nói nên lời, trước khi đi anh ấy bỏ lại một câu: “Vậy thì tự cậu mà nghĩ cách đi!”
Du Dã đóng cửa võ quán, lúc này đã gần bảy giờ, trời đang dần tối. Anh lên lầu tắm rửa, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Thấy trên bồn rửa mặt có một hộp sáp vuốt tóc của Lộ Tiêu Dương, anh đã mở nắp hộp, nhưng sau đó nghĩ lại thì thôi đừng cố tình chải chuốt như vậy, kẻo lại càng tổn thương lòng tự trọng của mình.