Chương 28

Bên ngoài có hai học viên bước vào, một trong số đó vừa nói câu đầu tiên: “Cậu đoán xem Viêm Viêm lần này sẽ trả ơn Giám đốc Lệ thế nào?”

Sau đó mới là câu Du Dã nghe được “Ngủ một giấc không phải là xong rồi sao”, đó là lời Điềm Điềm nói. Lúc này cậu ta và một học viên khác vừa thay quần áo vừa tiếp tục nói: “Giám đốc Lệ thân phận cao quý như vậy, thiếu gì tiền chứ, chẳng phải vì tình cảm của anh ta đối với Viêm Viêm rất đặc biệt sao. Viêm Viêm trước đây có lỗi với anh ta thật, nhưng cậu xem những chuyện anh ta làm căn bản là chưa hề buông bỏ Viêm Viêm, nào là dọa nạt, ép buộc, cuối cùng chẳng phải là chờ Viêm Viêm tự dâng mình tới sao.”

“Ha ha, đúng vậy.”

Du Dã không biết họ đang thảo luận về nội dung một bộ tiểu thuyết mạng, lời nói của Điềm Điềm khiến trong đầu anh vô thức nảy sinh sự liên tưởng, ngủ một giấc...

Rầm! Du Dã chợt vỗ mạnh xuống bàn, một hình ảnh chợt hiện lên khiến mặt anh nóng bừng bừng như bốc khói.

“A! Ai vậy? Ai đang lén nhìn chúng tôi!” Điềm Điềm sợ hãi hét lên, vội vàng lấy chiếc áo vừa cởi ra che ngực, học viên kia cũng nhanh chóng mặc áo khoác vào. Cả hai cùng nhìn chằm chằm vào căn phòng chứa đồ có một khe cửa hẹp.

Nghe mình bị nói là lén nhìn, Du Dã ra cũng không được, không ra cũng không xong. Điềm Điềm thấy không có động tĩnh, tức giận đi tới đạp tung cửa phòng chứa đồ: “Để tớ xem là tên biếи ŧɦái nào, để Dã ca dạy dỗ... Dã ca?”

Du Dã ngượng ngùng gãi đầu, không dám đối diện với đôi mắt tròn xoe của Điềm Điềm: “Cái đó tớ, tớ vào tìm bút, tớ tuyệt đối không có lén nhìn các cậu.”

Rõ ràng là đối mặt với hai Omega, nhưng Du Dã lại từ tận đáy lòng không thể thoải mái, thậm chí khi nói chuyện với học viên Alpha không mặc áo trên, anh cũng không cảm thấy gượng gạo hay khó chịu.

“Dã ca, đương nhiên tớ tin anh rồi.” Thái độ của Điềm Điềm lập tức thay đổi, cậu ta vứt áo sang một bên, để lộ phần thân trên chỉ mặc áo ba lỗ dây, vừa nói vừa xích lại gần Du Dã.

“Các cậu cứ tiếp tục đi, các cậu cứ tiếp tục đi.” Du Dã lùi lại tránh Điềm Điềm, men theo tường anh vội vàng trốn ra khỏi phòng thay đồ, còn không quên đóng chặt cửa lại.

Điềm Điềm tức giận dậm chân: “Cậu nói xem anh ấy có vấn đề ở đâu không? Nếu không thì một Omega đáng yêu như tớ, sao anh ấy lại không thích chứ?”

Học viên bên cạnh bị câu nói đó chọc cười: “Sao người ta cứ phải thích cậu chứ? Có lẽ Dã ca chỉ là không thích mẫu người như cậu thôi.”

“Không đời nào.” Điền Điềm lập tức phản bác: “Mấy người không nghe nói Omega trước đây anh ấy thích là kiểu người như tôi sao?”

Một học viên lẩm bẩm: “Nhưng người với người sao mà giống nhau được?”

Điền Điềm vẫn không cam tâm: “Nếu không phải vì anh Dã, tôi đến đây học đấm bốc làm gì chứ? Tôi không tin mình không cưa đổ được anh ấy!”

Các học viên khác nhìn ra được nên suy nghĩ một lát rồi không nói thêm lời nào làm Điền Điềm mất hứng nữa.

Suốt buổi chiều hôm đó, Du Dã cứ thấp thỏm không yên, hoàn toàn mất tập trung. Trong các buổi tập đối kháng với học viên, anh liên tục dính đòn, khiến mấy học viên kia lén lút vui mừng, cứ tưởng trình độ của mình tiến bộ vượt bậc.

Ngay khi một cú đấm nữa sắp vồ tới mặt Du Dã, đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên một chuỗi tiếng “ùng ùng”. Du Dã lùi đầu lại phía sau, đồng thời cổ tay chắn ngang, chặn đứng đòn tấn công của học viên. Ngay sau đó, anh lao vội đến cửa sổ, nửa người thò ra ngoài nhìn xuống dưới.