Chương 23

Lần làm anh nhớ nhất là khi anh trong tuổi nổi loạn bỏ nhà đi, ba ngày anh đã tiêu hết số tiền tiết kiệm. Anh không muốn về nhà cúi đầu nhận lỗi, anh ngủ qua đêm dưới một cây cầu cũ nát, khi bị cảm lạnh sốt cao thì chú hai cũng là người đầu tiên tìm thấy anh.

Sau đó bố anh vội vã đến mắng anh một trận lớn, khi định tát anh thì chính chú hai đã ngăn bố anh lại, đó là lần duy nhất chú hai trở mặt với bố anh, nói rằng nếu anh không nuôi đứa trẻ này thì cứ để nó đi theo tôi, bất cứ khó khăn nào tôi cũng không để nó phải chịu.

Anh còn một bí mật lớn nhất về thể chất, bí mật này đã hành hạ thể xác và tinh thần anh suốt một thời gian dài. Một ngày nọ, anh không chịu đựng nổi nữa bèn kể bí mật đó cho chú hai. Trong mắt chú hai, anh không thấy sự thất vọng hay kinh ngạc như mình dự đoán, mà chỉ thấy chú ấy đau lòng cho anh.

Lúc đó, chú hai nói: “Dã à, không sao đâu con, có chú hai đây rồi, đừng sợ cha con.”

Chỉ một câu nói đó đã khiến anh không kìm được. Trước mặt chú hai, anh mặc kệ tiếng khóc của mình khó nghe đến đâu, cuối cùng cũng giải tỏa được mọi cảm xúc bị đè nén.

Du Dã hồi tưởng lại những chuyện này, sống mũi không khỏi cay xè. Rõ ràng lần này chú hai đã làm quá đáng như vậy, nhưng anh lại chẳng thể hận chú hai được chút nào. Người bán võ quán không phải ai khác mà chính là Nghê Tử Hách, giờ anh thật sự không biết đây là may mắn hay bất hạnh. Ở chỗ Nghê Tử Hách, liệu anh còn có đường lui nào không?

Du Dã hít hít mũi, cảm thấy sự bất lực lần này không thể so sánh với lần anh đói bụng ngủ dưới gầm cầu.

Về đến cửa nhà, Du Dã hít thở sâu hai hơi, điều chỉnh trạng thái của mình để không trông quá tệ. Từ nhỏ, anh sợ nhất là nói dối trước mặt cha, cảm giác như cha lúc nào cũng có thể nhìn thấu anh. May mà mấy năm nay cha không còn nóng tính với anh nữa, đôi khi không khí ấm áp khi hai cha con ở cạnh nhau là điều anh chưa từng có được khi còn bé.

Nghĩ đến đó, lòng Du Dã lại trào lên một nỗi chua xót, vì đó là lời dặn dò của mẹ anh trước khi qua đời, mong cha anh yêu thương anh nhiều hơn.

Hiện giờ cha của Du Dã sống một mình trong căn nhà cũ ở quê. Trong ký ức tuổi thơ của Du Dã, nơi đây còn có bóng dáng của ông cố anh. Mỗi tháng Du Dã sẽ về thăm hai ba lần, cùng cha dùng bữa, trò chuyện về tình hình võ quán, hai cha con ăn uống no say rồi còn tỉ thí vài đường quyền cước. Chỉ có lần trở về này, điều Du Dã sợ nhất là cha hỏi chuyện võ quán.

“Ê? Sao con về sớm vậy?” Du Đại Dũng đang tưới nước cho mấy chậu hoa trong sân, không nghĩ người đẩy cửa bước vào lại là Du Dã.

“Dạ, cha.”

“Vậy ai đang dạy bọn trẻ luyện võ ở võ quán?”

Du Dã bắt đầu bịa ra lời nói dối đầu tiên: “Ồ, hôm qua con cho bọn chúng luyện quá sức, đứa nào cũng kêu đau tay, nên con cho chúng nghỉ một ngày.”

Du Đại Dũng nghe vậy không hề nghi ngờ: “Bọn trẻ bây giờ không bằng hồi con còn bé đâu, hồi đó con luyện võ vất vả hơn bây giờ nhiều, cha có bao giờ nghe con kêu đau đâu.”

Thật ra trong lời nói của ông còn ẩn chứa niềm tự hào về con trai mình, nhưng mỗi lần nghe cha nhắc về chuyện hồi bé của mình, Du Dã chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ. Bởi vì cả đời này cha đã dành sự nghiêm khắc cho riêng mình anh, hồi nhỏ anh theo cha luyện võ đã chịu không ít khổ sở. Không phải anh không đau, mà là không dám nói. Anh nhớ có lần anh tập đứng tấn nửa ngày trời, anh than với cha rằng chân đau, sau đó người cha nghiêm khắc này lại bắt anh tiếp tục luyện thêm hai tiếng nữa. Từ đó về sau, anh đã học được cách khôn ngoan hơn.