Người kia lầm bầm mắng gì đó Du Dã không nghe rõ, anh vặn vòi nước hết cỡ, tiếng nước chảy ào ào không nhỏ hơn sự phiền muộn trong lòng anh.
Qua tám rưỡi, Lộ Tiêu Dương thắc mắc sao hôm nay vẫn chưa thấy học viên nào đến, thường ngày giờ này họ đã tập luyện trên lầu cùng Du Dã rồi.
“Lạ thật đấy, không thấy một bóng người nào.” Lộ Tiêu Dương đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trong lòng không khỏi có chút hoang mang: “Không lẽ Nghê Tử Hách lại…”
Du Dã không đợi anh ta nói hết, ném lại một câu: “Đừng nhìn nữa, tôi bảo họ chiều mới đến.”
“Hả? Cậu nói lúc nào? Sao tôi không biết!”
Du Dã không trả lời, Lộ Tiêu Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh ta lấy điện thoại ra xem, quả nhiên, tối qua anh ta đã bị Du Dã đuổi khỏi một nhóm chat võ quán.
“Cái thằng họ Du kia, cậu có ý gì!”
Đối mặt với sự tức giận của Lộ Tiêu Dương, Du Dã không còn tinh thần đối phó, chỉ nói: “Một lát nữa tôi phải đến chỗ bố tôi.”
“Tìm bố cậu làm gì?” Nghe nói là bố của Du Dã, cơn giận của Lộ Tiêu Dương dịu đi không ít.
“Không có gì, chỉ là về thăm ông ấy thôi.” Nói xong, Du Dã bị ánh mắt không tin tưởng của Lộ Tiêu Dương nhìn chằm chằm, anh đành phải kể hết: “Tôi quyết định sẽ mua lại võ quán, xem bố tôi có thể giúp được bao nhiêu tiền.”
“Á?” Lộ Tiêu Dương suýt chút nữa không đứng vững: “Cậu điên rồi à? Ba triệu lận đó! Cậu xem thử mình có ba trăm nghìn không đã?”
Biết ngay sau khi nói ra Lộ Tiêu Dương sẽ có phản ứng như vậy, Du Dã không được sự đồng tình, nhưng cũng không có ý định thay đổi quyết định. Quyết định này anh đã suy nghĩ suốt cả đêm, võ quán chính là huyết mạch của gia đình họ Du, không thể cứ thế mà đứt đoạn trong tay anh.
“Ấy, chờ đã, rốt cuộc cậu nói thật hay giả thế?” Lộ Tiêu Dương đuổi theo sau Du Dã, bất mãn vì Du Dã ném cho mình một quả bom rồi bỏ chạy.
Thực ra Du Dã cũng hiểu rõ uy lực của quả bom này, trong thời gian ngắn ngủi mà bắt anh kiếm thêm một triệu rưỡi thì thà nghĩ cách lên trời còn dễ hơn. Nhưng hiện tại anh thực sự không biết còn con đường nào khác. Sau cuộc gặp mặt với Nghê Tử Hách hôm qua, anh không dám tự mãn cho rằng ngày mai qua đi Nghê Tử Hách sẽ buông tha anh và võ quán. Nói Nghê Tử Hách có vẻ mặt như muốn nuốt sống anh cũng không hề phóng đại.
Vì vậy, liệu có thể mua lại võ quán hay không, anh phải cố gắng hết sức mình. Dù phải trả bất cứ giá nào, anh cũng phải giữ lại võ quán!
Trên đường, Du Dã vẫn không cam lòng liên lạc với chú hai qua điện thoại, kết quả vẫn không liên lạc được. Anh gọi điện hỏi hai người bạn của chú hai, câu trả lời nhận được đều cùng một ý, đó là Du Đại Trí đã mất liên lạc.
Du Dã nghe ra hai người bạn này không biết chuyện chú hai anh "phát tài lớn", anh càng không chủ động kể ra chuyện không mấy vẻ vang này. Có một người bạn nói chú hai anh đã trả hết tiền nợ cho anh ta, còn tỏ ra vô cùng phơi phới, bảo Du Dã đừng lo cho chú hai, nói không chừng chú hai anh đang đi du lịch ở đâu đó.
Du Dã không thể giải thích được việc anh đang lo lắng muốn tìm chú hai ra, đến tận bây giờ anh vẫn không muốn tin rằng chú hai anh lại thông đồng với Nghê Tử Hách từ trong ra ngoài. Từ nhỏ, chú hai đối xử với anh là tốt nhất, những món ăn vặt và đồ chơi mà bố anh không nỡ mua cho anh thì chú hai đều mua. Anh phạm lỗi bị bố phạt đứng suốt đêm, nửa đêm anh vừa lạnh vừa buồn ngủ không đứng vững được, chính chú hai đã lén ôm chăn đến cho anh ngủ, còn đứng một bên canh chừng cho anh, đến khi trời sáng nghe thấy tiếng bố anh thức dậy mới gọi anh dậy.