Chương 1

"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật, chúc mừng..."

Lộ Tiêu Dương cố nhịn cười, đẩy cửa phòng ăn nhỏ ở tầng hai ra. Hắn nóng lòng trêu chọc người đang đứng quay lưng: "Chỉ có Du thiếu hiệp của chúng ta mới có thể hát bài này chệch tông cả bài như vậy thôi."

"Khụ khụ ừm." Người bị trêu ho khan để giấu đi vẻ ngượng ngùng. Anh liếc Lộ Tiêu Dương một cái với vẻ mặt khó chịu: "Anh không phải đã đi rồi sao?"

"Quên không mang sạc điện thoại."

Nghe câu trả lời này, anh bực bội nói: "Này, anh đừng keo kiệt đến vậy được không? Tiết kiệm đến mức cả sạc điện thoại cũng không muốn mua, cứ ngày nào cũng mang đi mang về giữa nhà và Võ Quán, chẳng lẽ anh không thấy phiền chút nào sao?"

"Không thấy phiền chút nào." Lộ Tiêu Dương không hề tỏ vẻ ngượng ngùng: "Không như anh, tiêu tiền như nước, tiêu hết cả tiền tháng sau."

"Lấy được chưa? Lấy rồi thì mau đi đi." Anh lười nhìn Lộ Tiêu Dương.

Nghe giọng điệu đuổi người của anh, Lộ Tiêu Dương ngược lại kéo ghế ngồi xuống. Hắn ngả người về phía bàn: "Để tôi xem bánh kem năm nay là kiểu gì." Mặc kệ vẻ mặt khó chịu của anh, Lộ Tiêu Dương vẫn vui vẻ nói: "Haha, biết ngay anh vẫn kiên định với kiểu này mà. Bảy năm liên tục rồi, vẫn không chịu đổi kiểu bánh kem, tôi nhìn đến phát ngán rồi."

"Anh hiểu cái gì?" Anh mất kiên nhẫn thấy rõ, thậm chí trên gương mặt anh còn hiện lên một chút tức giận hiếm thấy.

Là bạn hơn mười năm của anh, Lộ Tiêu Dương đương nhiên vẫn dám xoáy sâu vào nỗi đau của anh lúc này: "Ôi chao... thật đáng thương. Không gặp được người, anh chỉ có thể một mình làm mấy chuyện mang tính tượng trưng này để an ủi bản thân thôi."

Lời nói của Lộ Tiêu Dương chẳng khác nào một nhát dao tàn nhẫn, cứa vào vết thương lòng của anh: "Biến ngay đi trước khi tôi nổi điên!"

Lộ Tiêu Dương cười ha hả, hiếm khi thấy anh tức giận và ấm ức thế này. Hắn tiếp tục đúng với bản chất của một người bạn tồi, đảo mắt sang một bên và lại tìm thấy một thứ để trêu chọc: "Ố? Sao lông của con Poodle nhỏ này vẫn chưa rụng hết vậy? Lại đây để tôi vuốt ve cái nào, ây da..."

Anh một tay kẹp chặt cổ tay Lộ Tiêu Dương. Ngay khi ngón tay của Lộ Tiêu Dương sắp chạm vào con thú nhồi bông, anh đã hết kiên nhẫn, không thể chịu đựng thêm việc Lộ Tiêu Dương lấy nỗi đau của mình ra làm trò đùa.

"Thôi được rồi, tôi không sờ là được mà." Lộ Tiêu Dương đau điếng, sau khi anh thả ra, hắn lắc lắc cổ tay, bất mãn nói: "Có cần phải ra tay nặng đến thế không? Đùa một chút cũng không được sao?"

Anh lạnh lùng đáp lại: "Thử làm vậy với người khác xem."

Lộ Tiêu Dương thầm nghĩ: "Đúng vậy, nếu là người khác thì chắc anh đã đá xuống lầu rồi." Không cần anh phải nói thêm lời nào, lần này Lộ Tiêu Dương đã tự hiểu ý mà rời ghế.

Khi đi đến cửa, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với anh bằng giọng nghiêm túc: "À đúng rồi, miếng dán ức chế của anh chỉ đủ dùng đến tháng sau thôi. Tôi đã nói với em gái tôi, bảo em ấy gửi thêm sang rồi. Anh có chắc là lần này dùng sẽ không gây ra tác dụng phụ không?"