Chương 11: Giậm chân tại chỗ

Diệp Vũ dẫn đầu bước vào động phủ.

Ngoài cửa động phủ.

Hỏa Minh cùng bốn người kia liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng trọng.

Hồ Cửu Linh lộ ra thần sắc hoảng hốt: "Diệp Vũ vừa nói cái gì? Nàng điên rồi sao?"

Tuy nói đối với tu sĩ Hợp Hoan Tông, song tu chính là con đường tu hành chính thống.

Nhưng mà...

Nàng là cái người chuyên liếʍ cẩu Diệp Vũ đó!

Mấy năm nay vì khiến cho Lăng Tuyệt liếc mắt nhìn mình một cái, nàng ngoài chuyện ép bọn họ ra thì căn bản chẳng cùng ai nói được một câu.

Theo như lời Diệp Vũ từng nói đó nha: Nếu chẳng may Lăng Tuyệt thấy, hắn sẽ hiểu lầm.

Giờ thì sao?

Vậy mà lại khẩu xuất cuồng ngôn, nói cái gì mà "bàn một chút chuyện song tu"?

Bộ hiện tại nàng không sợ Lăng Tuyệt hiểu lầm nữa sao?

Thần sắc Hỏa Minh có chút phức tạp, hắn trầm ngâm nói: "Diệp Vũ hình như có chút thay đổi."

"Thay đổi?" Hồ Cửu Linh khó hiểu.

Hỏa Minh liền kể qua sự việc bên phía Lăng Tuyệt.

Mặt mày bọn họ đều khẽ biến sắc.

"Ngươi nói cái kẻ liếʍ cẩu Diệp Vũ này... nàng vậy mà khiến Lăng Tuyệt ở trước mặt mọi người cởϊ áσ, tháo tóc, lại còn tuyên bố muốn đòi lại toàn bộ đồ vật từng đưa cho hắn?" Hồ Cửu Linh kinh hãi không thôi.

Hỏa Minh chỉ vào đống đồ vật trong tay, thần sắc càng thêm cổ quái: "Trước mắt xem ra, đúng là như vậy."

Ánh mắt Thanh Huyền ôn hòa, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Nếu thật như thế, thì đúng là một chuyện tốt."

Sở dĩ bọn họ trở thành lô đỉnh của Diệp Vũ, chẳng phải là vì muốn tăng thực lực sao?

Chỉ tiếc là Diệp Vũ không chịu dùng song tu, bản thân cũng không chuyên tâm tu hành, cả ngày chỉ biết đuổi theo Lăng Tuyệt.

Bọn họ dù có cố gắng đến đâu, dưới ước thúc của khế ước, tu vi cũng không thể vượt quá nàng.

Nàng không tăng tiến, bọn họ cũng mãi giậm chân tại chỗ.

Nếu nàng thật sự chịu khai thông, Thanh Huyền cũng không ngại song tu cùng nàng.

"Một chuyện tốt?" Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, Mặc Dạ lãnh đạm nói: "Chẳng lẽ các ngươi đã quên chuyện hai năm trước? Lần đó Diệp Vũ cũng đột nhiên nổi điên, nói rằng từ nay sẽ không tìm đến Lăng Tuyệt nữa, kết quả thì sao? Nàng chỉ nhịn được hai ngày, liền tự mình tìm tới cửa. Vì để cho Lăng Tuyệt tha thứ, nàng đem ta nhốt trong phòng luyện khí suốt ba tháng."

Ba tháng ấy.

Hắn ngày ngày chịu đựng thống khổ bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, không biết đã luyện ra bao nhiêu tài liệu tinh phẩm.

Nếu không phải vì thống khổ đến mức hôn mê, e rằng hắn còn chẳng ra được khỏi phòng luyện khí!

Đối với Diệp Vũ mà nói.

Bọn họ là gì?

Cùng lắm chỉ là công cụ lấy lòng Lăng Tuyệt!