Xa Ảnh hít sâu một hơi, cố đè nén sự bực dọc trong lòng.
Anh nhìn về phía Quân Y Lạc và Kha Lãng Đế vẫn đang nô đùa trong sân, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khó gọi thành tên.
Chỉ khi đứng trước Kha Lãng Đế, điện hạ mới lộ ra dáng vẻ ấy.
Trước mặt anh, cô luôn giữ một khoảng cách lịch sự, còn với Kha Lãng Đế, lại có thể vô tư như thế, tự nhiên như thế.
Quân Y Lạc liếc thấy bóng lưng Xa Ảnh đang rời đi, khẽ sững người, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh nhìn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô quay sang, cười híp mắt nói với Kha Lãng Đế: "Thôi nào, dừng lại đi! Kha Lãng Đế, đừng có lười, làm tiếp việc đi!" Nói xong, cô liền tự mình cầm lấy dụng cụ, tiếp tục bận rộn.
…
Quân Y Lạc đứng thẳng người dậy, vươn vai thật dài, nhìn thành quả lao động trước mắt, trên gương mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện.
"Đi thôi, mời anh ăn cơm!"
Kha Lãng Đế miệng thì nói không thèm, nhưng chân lại chạy còn nhanh hơn ai hết.
…
Xa Ảnh trở về chỗ ở của mình, cả buổi trời mà lòng cứ rối bời.
Anh ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời ngoài kia đang dần tối, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh Quân Y Lạc và Kha Lãng Đế ở bên nhau.
"Tối nay bọn họ có khi nào sẽ…" Xa Ảnh không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy một trận bực bội dâng lên trong ngực.
Anh đứng bật dậy, đi tới đi lui trong phòng, cố gắng dùng cách này để làm dịu cảm xúc đang dâng trào.
Thế nhưng anh càng muốn quên, những hình ảnh ấy lại càng hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Trong lòng Xa Ảnh lúc này như mặt biển giữa cơn bão, từng cơn sóng ngầm dâng trào dữ dội.
Vốn là người trầm lặng lạnh nhạt, anh luôn giấu kín cảm xúc, chưa bao giờ để lộ ra ngoài, nhưng lúc này đây, anh lại không thể khống chế được nữa.
Anh nằm trên giường, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Quân Y Lạc, càng muốn xua đi thì hình ảnh ấy lại càng rõ nét, càng không thể thoát ra.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc Quân Y Lạc cùng Kha Lãng Đế có thể sẽ ở bên nhau, một cơn giận và ghen tuông dữ dội lập tức bốc lên trong l*иg ngực.
Anh muốn ôm chặt lấy Quân Y Lạc, muốn cô chỉ thuộc về một mình anh.
Xa Ảnh không hiểu nổi vì sao bản thân lại đột nhiên nảy sinh ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy.
Cả người như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, không tìm được lối trút ra, khiến anh nóng bừng và bực bội tới cực điểm.
Cuối cùng anh hóa thú, trườn vào bồn tắm đầy đá lạnh, mong dùng sự lạnh giá ấy để xoa dịu cơn bức bối trong người.