Diên Vĩ rút từ túi không gian bên hông ra một chiếc quạt gỗ khắc hoa văn tinh tế, sơn thủ công những hoa tuyết trên nền đen tuyền kèm với sắc xanh dương của đóa hoa hồng diễm lệ.
"Làm sao cô có được chiếc mặt nạ ấy?"
Minh Hữu ánh mắt lấp lánh dính chặt vào chiếc quạt xinh đẹp kia, hoa văn bông tuyết ấy cậu vô cùng quen thuộc vì ẩn sau lớp mặt nạ cậu ta đang đeo chính là hoa văn bông tuyết y hệt.
"Chiếc quạt này cùng với chiếc mặt nạ ngài đang đeo là vật phẩm do chính thuộc hạ của ta chế tạo. Lớp lọc không khí có thể điều chỉnh năm mức, ngài đã dùng mức tối đa ngay khi ta bước vào."
"Thế nên, đừng tỏ ra quá xa lạ. Thái tử điện hạ."
Một thoáng suy tư, người đeo mặt nạ gõ ngón trỏ vào tách trà.
"Cô nghĩ như vậy là thông minh sao? Dò xét khách hàng, ép họ bộc lộ thân phận khiến họ mất lòng.Thật không giống phong cách kinh doanh ưu tiên lợi ích của cô."
Diên Vĩ nhún vai.
“Ồ, ta đã hỏi ngài muốn đi đâu nhưng ngài cứ muốn tâm sự với ta đấy thôi. Mà nếu đã tâm sự thì cứ thẳng thắn dùng thân phận thật để nói chuyện, thế mới vui chứ.”
"Hay là ngài đang có chuyện gì bắt buộc phải dùng thân phận giả đề dò xét ta, ví như ta ủng hộ phe ngài hay công chúa chẳng hạn?"
Lập tức trong căn phòng vang lên những tiếng xê dịch đồ đạc rung động rồi dần theo cảm xúc người kia dưới lớp mặt nạ mà dần ổn định. Người đeo mặt nạ ánh mắt chăm chăm nhìn Diên Vĩ một lúc, thở dài, buông lỏng các cơ đang căn cứng lại mà dựa vào ghế. Cậu đưa tay lên gỡ lớp mặt nạ đang che kín gương mặt mình.
Ngay khoảnh khắc mặt nạ được tháo xuống cả cơ thể cơ bắp khổng lồ kia như tan ra thành hơi nước sau đó tái tạo trong một hình dạng khác. Vóc dáng cơ bắp biến mất, thay vào đó là thân thể mảnh khảnh với làn da nhợt nhạt. Mái tóc vàng óng rơi lòa xòa trước vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt xanh biếc mang theo quần thâm hiện lên ánh nhìn cứng cỏi của một người đã quen sống trong bóng tối chính trị. Dưới ánh trăng chiếu qua khung cửa, hoàng thái tử hiện nguyên hình là một thiếu niên chỉ vừa tròn mười lăm, bệnh tật nhưng vẫn mang khí chất đế vương tương lai.
Diên Vĩ hài lòng.
“Có vẻ ngài cần được nghỉ ngơi. Ngài cứ giả vờ là người đàn ông cao lớn mãi thì chẳng mệt sao?”
“Hình dạng đó dễ được tin tưởng hơn một tên thái tử ốm yếu đang vướng bệnh lâu năm.” Giọng Minh Hữu khàn đi hẳn.
“Cô vẫn nhớ được vị trà ta yêu thích, bất ngờ đấy."
“Tất nhiên rồi, nhờ hương vị ấy mà chúng ta đã có cuộc hợp tác làm ăn đầu tiên đầy thú vị.” Diên Vĩ nhìn ra ngoài trời tuyết dày đặc tan chảy dần khi chạm cửa sổ.
"Vì sao cô lại ở đây? Ngài đang nghĩ như thế đúng không, rõ là thông tin ta đang ở phía tây cơ mà. Ngài ngạc nhiên cũng phải thôi vì hiện tại ta ngồi uống trà cùng ngài lại ở phía Bắc, cổng dịch chuyển thủ đô. Nhưng ta cũng có thắc mắc trong lòng đây, sao ngài lại định dịch chuyển gấp đến phía Tây? Tình cờ nhỉ, công chúa thì vừa bị ám sát ở phía nam và ngài phải chăng đã nghe tin Phúc Phong đang đến chỗ ta.”
Thái tử lại nhấp một ngụm trà để trấn tĩnh những suy nghĩ rối rắm trong đầu rồi cậu đặt tách xuống, nhìn cô thẳng thắn:
“Ta không phủ nhận. Ta nghe tin Phúc Phong rời học viện phía nam để đến gặp cô. Ta thì đang ở cung phía bắc, nếu ta dịch chuyển trực tiếp thì khá phiền nên mới dùng mặt nạ. Lúc gặp cô ở đây ta khá bất ngờ và còn nghi ngại việc ai đó giả mạo cô lừa ta, chỉ thế thôi ta hoàn toàn không có ý nghi ngờ lòng trung thành của cô, Diên Vĩ.”
"Vì cô là đồng minh của ta, là đối tác mà ta tin tưởng nên khi biết cô bị mọi người xem là đối tượng nghi ngờ ta đã dành thời gian để tìm ra sự thật. Quả nhiên có kẻ đã lợi dụng hiềm khích giữa cô và Minh Ánh để ám hại cô, nhưng hắn đã lộ sơ hở, hắn đã để quên dấu hiệu ma pháp đen khi bỏ trốn. Ta quyết định đến phía tây ngay khi biết sự thật để giải oan cho cô. Nếu hai người cãi nhau, ta sẽ là người giảng hòa. Nếu hai người không cãi nhau thì ít nhất, ta cũng kịp xuất hiện để cô không nghĩ rằng ta bỏ rơi trong lúc cô gặp phải oan ức.”
"Ái chà! Ngài làm ta bị cảm động rồi đấy thưa hoàng thái tử điện hạ đáng kính, ta có thể hỏi từ lúc nào ngài đã nhận ra ta là Diên Vĩ thật không."
"Là vị trà, không ai biết ta thích hương vị đắng đặc thơm của chúng cả, duy chỉ có cô và cậu ta thôi."
"Ý ngài là Dữ Toàn sao, đã lâu ta không thấy mặt anh ấy, thật khó chịu khi lần nào gọi ngài cũng chiếm trọn toàn cảnh."
"Còn cô lúc nào cũng không đổi được giọng điệu chẳng kiêng nể ai."
"Thôi nào lâu rồi mới gặp lại, ngài đừng quên chúng ta từng là bạn học cả đấy."
"Và cô đã nghỉ học sắp tròn hai năm."
"Oan cho ta quá, là ta học quá giỏi nên được tốt nghiệp sớm thôi. Ngài không cần tỏ ra vẻ mặt ghen tị đấy đâu."
"Mà cô thật sự là chủ nhân của nghệ nhân mắt mù thật à?"
"Cách gọi của ngài thật thô lỗ đấy hoàng thái tử, nhưng ngài nói không sai, nhờ tài năng của cậu ấy mà ta kiếm được một khoảng lớn từ bán đấu giá."
"Vậy là ta có thể gặp được cậu ta ư? Không đúng, tại sao cô có thuộc hạ tài giỏi như thế mà không nói cho ta biết."
"Tất cả tài năng đều phải đánh đổi bằng rất nhiều thời gian rèn giũa mới có thể tỏa sáng, hiện ta có một cuộc làm ăn mới để đầu tư vào nhân tài và kế hoạch hợp tác xuyên hành tinh muốn bàn bạc với ngài đây."
"Xuyên hành tinh?"
Vừa hỏi thì mùi hoa hồng đã xộc thẳng vào mũi, cánh tay Diên Vĩ chìa tới với những vòng ma pháp dịch chuyển khắc ấn tay.
"Dịch chuyển là biết ấy mà!"
Câu nói kết thúc, tay vừa chạm, không gian xé toạc kéo Diên Vĩ và Minh Hữu đến một nơi khác.