Chương 37: Trà

Đêm treo trên cao, ánh vàng soi vào kẻ đeo mặt nạ ngồi gần cửa sổ. Nếu ở phòng Diên Vĩ là cảnh tuyết rơi lất phất thì khung cảnh trước mặt kẻ này mật độ tuyết lại cao ngất gấp mười lần. Lạ thay mỗi lần những hạt tuyết lạnh theo gió cuốn đến gần cửa sổ thì liền tan chảy thành nước lộp bộp rơi xuống mái nhà, để lại vẻ đẹp lạnh giá và ẩm ướt trái ngược ấm áp khô ráo bên trong.

Cốc cốc cốc

" Thưa ngài, dịch vụ dịch chuyển đặc biệt đã đến."

" Vào đi." Giọng nói người đàn ông trầm ổn vang lên.

Cửa mở ra không một tiếng động, thay vào đó mùi thơm hoa hồng xộc thẳng vào mặt nạ đến sặc sụa.

Kẻ đeo mặt nạ có vóc dáng của một người đàn ông cao lớn vẫn giữ tư thế đọc sách, dưới ánh mắt của ma pháp sư thì hắn đang dùng mana điều chỉnh bộ lọc không khí trong chiếc mặt nạ lên mức tối đa.

Bước vào phòng cao cấp là chủ nhân của bộ trang phục mĩ lệ lấp lánh đá quý, đáng nể là bước đi của cô nàng nhẹ nhàng đến mức chẳng tạo âm thanh ma sát bởi trăm nghìn đá quý trên người.

" Ái chà! Lâu rồi mới có khách quý ghé qua. Khách quý có hài lòng với những tiện nghi của phòng đặc biệt và có muốn dịch chuyển liền không? Ta rất sẵn lòng hỗ trợ."

"Hỗ trợ? Đây là cách cô nghĩ về việc phục vụ khách quý của mình?"

"Ôi, ta thật vô ý. Khách quý đây chắc thất vọng lắm nhỉ, vậy thì dùng trà thượng hạng để hạ hỏa nhé."

Nói rồi cô gái đến bàn trà, ray trà tiếp đến là cho vào ấm rồi bắn từ đầu ngón tay một lượng nước nóng vừa đủ. Lọc trà và chế ra ly, động tác hết sức nhanh nhẹn.

Cuối cùng kẻ đeo mặt nạ che kín mặt kia cũng gấp cuốn sách lại và điều khiển mana đưa sách về kệ. Hắn xoay người bước đến bàn trà.

"Mời trà vào đêm khuya, cô cũng thật tinh ý."

"Hiểu được nhu cầu của khách hàng là ưu điểm của ta mà, ngài cứ vào việc chính."

Chỉ là hắn vẫn đeo mặt nạ, đành dẫn trà theo dòng mana bay vào mặt nạ. Hương vị quen thuộc ngay lập tức đánh thức tinh thần có phần mệt mỏi, dưới lớp mặt nạ hắn nhíu mày.

"Cô thường pha trà này cho khách quý sao?"

Cô gái nở nột nụ cười tươi rói khi cho thêm đường vào ly của mình.

" Ồ, đối với ta thì mỗi ly trà đều dựa trên yêu thích của đối phương mà pha chế. Nhưng khách quý đừng hiểu lầm vì không phải khách quý nào cũng được chính tay ta rót trà cho đâu."

"Vậy xem ra có kẻ có cùng khẩu vị với ta rồi."

Hắn dùng một ngón tay nâng số nước trà còn bốc hơi nóng bỏng trong tách lên không trung. Cổ tay hắn xoay xoay và cục nước trà kia cũng xoay theo tạo thành xoáy nước nhỏ.

"Giấu đầu lòi đuôi!"

Diên Vĩ đặt tách trà xuống nhìn kẻ đeo mặt nạ đối diện.

"Ngài tính giả vờ làm người lạ đến bao giờ nữa hỡi hoàng thái tử điện hạ đáng kính!"