Diên Vĩ nghiêng đầu: “Đến lượt thân ái.”
Chàng trai mím môi, ánh mắt dừng lại nơi ô cửa sổ trắng xóa:
“Ba ngày trước, ở Học viện Ma pháp đã xảy ra một cuộc tấn công. Mục tiêu là công chúa Minh Ánh.”
“Ồ, ta đã nghe Thảo Linh kể. Công chúa Minh Tuyết vì bảo vệ Minh Ánh mà bị thương ở cánh tay, còn Minh Ánh thì hôn mê bất tỉnh, phải không?”
Anh gật đầu, ánh mắt dò xét cô:
“Có năm kẻ tham gia cuộc tấn công. Trong đó có một kẻ đeo mặt nạ, tóc hồng, sử dụng lưỡi liềm. Chính kẻ đó đã tấn công công chúa.”
Diên Vĩ nhướn mày, chân đung đưa, thản nhiên hỏi:
“Thế thì sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mang theo thứ cảm xúc phức tạp không nói thành lời:
“Em hiểu ý anh chứ?”
Căn phòng chợt lặng như tờ. Diên Vĩ híp mắt, giọng thấp xuống một nhịp:
“Thân ái không tin ta.”
Anh vội lắc đầu:
“Không phải...”
Diên Vĩ đưa tay lên, ngón tay mảnh dẻ nhẹ nâng cằm anh, híp mắt:
“Cũng không sao, vì ta tin thân ái là được.”
Chàng trai vội né người, sắc mặt hơi tái đi:
“Anh chỉ muốn xác nhận.”
Diên Vĩ nhún vai:
“Được thôi. Ta xin thề với thần, ta chưa từng đến Học viện Ma pháp ba ngày trước để tấn công công chúa Minh Ánh. Nếu lời ta là dối trá thì chết không thấy xác, hồn nát như tro.”
Câu thề thốt ra, anh giật mình toan đứng dậy bịt miệng cô nhưng không kịp. Diên Vĩ đã nói quá nhanh. Đồng thời, cô nhấc chân đạp vào người anh, đẩy anh ngồi lại ghế không chút nể nang.
Vầng sáng bạc hiện lên trên trán Diên Vĩ rồi nhanh chóng tan biến.
Anh thở phào trong lòng.
Thực ra lời thề đó cũng không quá đáng sợ. Cô không nêu tên vị thần nào, mà lòng tin của Diên Vĩ với thần linh lại gần như bằng không. Cùng lắm Diên Vĩ chỉ bị chút vận đen mà thôi, chẳng gây nguy hiểm đến mức ấy.
Diên Vĩ là vậy, từ nhỏ điều gì cô muốn thì sẽ làm, không ai ngăn cản được. Với khí chất vừa ngông cuồng vừa đa cảm ấy, cô khiến người ta chẳng biết đâu là thật, đâu là trò đùa. Gia đình thì lại yêu chiều cô đến cực điểm, chẳng ai nỡ mắng một lời thành ra Diên Vĩ từ lâu đã quen với việc tự tung tự tác.
Nhưng anh vẫn không ngờ chỉ một câu nói nửa vời của mình lại khiến cô tổn thương đến mức phải thề độc.
“Diên Vĩ!”
Cô nhìn anh, vẫn nở nụ cười.
“Thân ái đừng lo, em vẫn chưa tan biến.”
“Em không cần phải... như vậy."
"Thân ái! Em không thích bị nghi ngờ."
Diên Vĩ nhảy khỏi bàn, động tác nhẹ hơn cả bướm, váy áo xoay một vòng tựa đóa hoa nở rộ giữa không gian lấp lánh mana. Cô vươn tay ra phía anh, lòng bàn tay ngửa lên:
“Thân ái, cùng ta nhảy một điệu.”
Vừa khiến Diên Vĩ tổn thương lên anh khó mà từ chối, bàn tay anh chạm vào tay cô.
Ngay lập tức, một vòng xoáy ánh sáng nhè nhẹ bốc lên quanh họ như làn gió tuyết bên ngoài phòng.
Đây không phải là phép dịch chuyển thông thường.
Đây là phép “dịch chuyển thần kỳ” một phép đặc biệt, chẳng ai ngoài Diên Vĩ dùng được và nó cũng chính do cô tạo ra. Điều kiện kích hoạt chỉ có một: nắm tay. Khoảng cách di chuyển phụ thuộc vào sức mạnh tổng hòa của cả hai người.
Một cái chớp mắt.
Gió bỗng tạt ngang qua má họ, không gian vỡ ra thành từng mảnh.
Và họ biến mất.
Bãi biển sóng vỗ rì rào, hàng dừa xanh lao xao trong gió biển. Phía xa, những dãy núi uốn lượn như tấm lưng rồng ngủ quên giữa đại dương. Họ đã đặt chân đến hòn đảo Vĩ Phong - một trong những thế lực bí mật mà Diên Vĩ lập nên.
Diên Vĩ và anh đáp xuống giữa khu rừng, nơi rễ cây đan xen và ánh sáng lấp lánh xuyên qua tán lá. Từ chỗ họ đứng có thể nhìn rõ biển xanh thẳm kéo dài đến tận chân trời.
Bỗng ánh sáng dịch chuyển lại lóe lên lần nữa.
Một chàng trai da ngăm hiện ra. Mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt nâu dưới trăng vàng lấp lánh. Hắn cao lớn hơn anh, cơ bắp rắn rỏi, tay ôm theo một chậu cây xanh.
Diên Vĩ liếc nhìn người mới đến: “Nhạc.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Hắn đặt chậu cây xuống đất, rút từ túi không gian một cây violin gỗ bóng loáng.
Âm thanh bật lên.
Giai điệu vang vọng giữa rừng cây, du dương như hơi thở đại dương pha lẫn lòng người. Một bản tình ca lãng mạn, mượt như lụa, mênh mang như sóng.
Diên Vĩ đưa tay ra, nghiêng người: “Nào thân ái, cùng ta nhảy một điệu.”
Anh mặc cho cảm xúc trong ngực xáo trộn. Họ xoay vòng giữa rừng, giữa ánh trăng vàng rơi lốm đốm qua kẽ lá, giữa tiếng violin ngân nga.
Anh mấy lần định hé môi, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng mỗi lần ngước mắt lên nhìn cô gái trước mặt, đối diện đôi mắt xanh biếc lấp lánh dưới ánh trăng thì lời nói lại nghẹn trong cổ họng.