Thời điểm ý thức tỉnh táo sau cú ngã cầu thang Dật Lạc liền nhận ra có gì đó sai sai.
Y đang bị bao bọc trong một chất lỏng kỳ lạ, thông qua bàn tay đặt gần ngực thì nhịp tim vẫn đập tuy nhiên phổi y lại không phập phồng để hít thở. Cảm giác cơ thể nhẹ bẫng tứ chi mềm oặt hoàn toàn vô lực không nghe theo sự điều khiển của y.
[Đây là nơi quái nào? Cứ như ngâm trong khoang chữa trị của mấy phim khoa học viễn tưởng ấy. Thì ra không cần xe tải "kun" cũng có thể xuyên không, cái cảm giác ấm áp này không lẽ là thai xuyên!]
Y cười khổ trong lòng, thật sự kiếp trước y quá khổ, khổ hơn chó; mẹ thì bỏ rơi lúc y tròn 1 tuổi, cha thì bê bét rượu chè bài bạc, y từ nhỏ đã tự lập lăn lộn nuôi thân rồi phải làm đủ mọi việc cực khổ để trả nợ cho cha. Có lần vì bảo vệ cha khỏi đám đòi nợ y còn bị chém một nhát lên gối xém què. Những tưởng cha sẽ hồi tâm chuyển ý ai dè ông ta thấy y hết giá trị lợi dụng liền bán y luôn để gán nợ cho bọn cho vay nặng lãi. Chuyện sau đó là chuỗi ngày tháng khổ sở, y phải vật lộn trong môi trường đầy xấu xa mà tâm hồn y cũng nhuốm đen dần trong hố bùn tanh hôi ấy. Dật Lạc chính là mong chờ vô cùng lớn về cuộc đời mới này, y hi vọng bản thân sẽ được tình thương thiêng liêng mà y chỉ có thể thèm thuồng quan sát từ xa, thèm thuồng tiếng ru mẹ, thèm thuồng nụ cười mẹ dành cho mình và những cái ôm ấm áp vỗ về.
Sau khi hồi tưởng về quá khứ Dật Lạc bắt đầu cảm nhận thế giới mới hiện tại. Quái lạ, Dật Lạc thấy xung quanh y vắng lặng, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra dù là tiếng hơi thở, côn trùng, con người, tiếng lá cây xào xạc hay cả tiếng tim đập của mẹ y.
[Kỳ lạ? Ít nhất mình phải nghe thấy gì đó, hay là cơ thể này bị điếc bẩm sinh.]
Nỗi bất an khiến lòng Dật Lạc run rẩy, là sợ hãi cùng tiếc nuối. Kiếp trước tuy nghèo, tuy xấu, tuy ngu nhưng ít ra y vẫn có thể nghe người khác mắng, nghe tiếng nhạc miễn phí từ phòng trọ bên cạnh, tiếng rao hàng rong, tiếng cãi nhau chí chóe của hai ông chú đánh cờ. Những âm thanh tưởng chừng vụn vặt ấy giờ lại trở thành thứ xa xỉ ngoài tầm với.
Một lúc sau, Dật Lạc thử cử động. Cảm giác khó chịu lan ra khắp cơ thể y. Bản năng như thôi thúc y phải chọc thủng thứ đang bao bọc mình mà thoát ra. Dật Lạc nào nỡ thế, vì nếu làm vậy mẹ y sẽ chết.
Dật Lạc không biết mẹ mình ở kiếp trước là ai. Kiếp này, y vô cùng trân quý tình mẫu tử, càng không muốn phá vỡ cơ hội được cảm nhận hơi ấm của mẹ.
[Con sắp không chịu nổi rồi... Mẹ ơi... Mẹ ơi... Huhuhu.]
Nếu là kiếp trước, chắc chắn y đã khóc nhè om sòm. Không rõ có phải do kiếp trước y thiếu hụt IQ hay không nên ông trời bù lại làm cho y cực kỳ mẫn cảm với âm thanh lớn, hễ nghe thấy tiếng động mạnh là lập tức giật nảy mình, nước mắt tuôn rơi theo phản xạ tự nhiên.
Cũng xem như một kiểu may mắn vì nhờ vậy mà mỗi khi bị dọa nạt y sẽ lập tức gào khóc đến mức kinh thiên động địa khiến lũ nhóc bắt nạt cũng chẳng còn hứng thú gây sự nữa. Lúc trước khi bị cha gán nợ, Dật Lạc vô tình va phải một người đàn ông cao to trên đường. Hắn cau mày vẻ mặt đầy khó chịu, nhưng còn chưa kịp làm gì thì y đã bật khóc ầm ĩ như thể trời sập đến nơi. Kết quả, người đàn ông kia chẳng những không đánh mà còn ném cho y một khoản tiền như đang bố thí kẻ ăn xin, rồi vừa đi vừa lầm bầm: “Xui xẻo.”
Nhờ thế, hôm đó Dật Lạc hiếm hoi được một bữa no căng bụng.
Cơ thể nhỏ bé này chưa thể rơi lệ cũng chẳng thể phát ra âm thanh nào. Y đành đạp mạnh vào lớp da mềm mại của mẹ, cố gắng báo hiệu rằng y đang gặp nguy hiểm.
Vẫn không có phản hồi.
Hoảng sợ tột cùng, y tự hỏi bản thân mình đã phạm phải lỗi lầm gì để chịu cảnh khổ sở thế này, vận đen đeo bám y từ kiếp này sang kiếp khác.
Nhiệt độ trong cơ thể y bỗng nóng rực, một luồng sức mạnh kỳ lạ tràn qua từng mạch máu. Vào khoảnh khắc đó, y biết mình chỉ cần dùng chút lực y có thể xé rách bụng mẹ và tự mình bò ra ngoài.
Và tất nhiên y không làm.
Dật Lạc không phải kẻ thông minh nhưng y cũng đã ngờ ngợ nhận ra: Mẹ y đã chết.
Cũng được thôi. Kiếp trước đã quá khổ rồi kiếp này y chẳng có hứng thú đi khám phá thế giới mới, y chẳng muốn đóng vai nhân vật chính trong một cốt truyện nào cả. Chết là xong.
Hi vọng đến mau rồi lại đi mau.
Dật Lạc cuộn người thả tâm hồn trôi vào ký ức.
BỊCH BỊCH BỊCH.
UỲNH UỲNH UỲNH.
RẦM RẦM RẦM.
Âm thanh dồn dập vang lên chấn động đến mức cơ thể nhỏ bé của y cũng bị rung lắc theo.
"KHÔNGGGG!"
Một tiếng gào xé toạc màn đêm.
"DIỆU ANH!"
PHỊCH!
Dật Lạc cơ thể bị xốc lên.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Tiếng gào rống của người đàn ông vang vọng như thể hắn vừa mất đi tất cả.
Tiếng cánh vỗ.
Tiếng chim kêu.
Tiếng bước chân gấp gáp.
Bản năng kéo y về thực tại.
[Người đàn ông này là cha?]
Giọng nói vỡ vụn vang lên giữa những âm thanh hỗn loạn.
"Cha! Xin hãy bình tĩnh! Hãy cứu em con, em ấy chết mất!Cha!"
Người đàn ông đang ôm người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu. Hắn cúi xuống, hôn lên mái tóc đẫm máu của nàng rồi chạm tay xuống bụng.
ROẸT
Ánh sáng chói lòa tràn vào mi mắt.
Một bàn tay lạnh buốt chạm vào y, kéo y ra khỏi bóng tối. Nhớt nháp, trơn trượt, lạnh lẽo. Người đó nhanh chóng lau sạch cơ thể y, quấn y vào một lớp vải mềm.
Không khí dần tràn vào màng phổi, hít thở hít thở. Dật Lạc khẽ mở mắt.
Một cô bé khoảng 10 tuổi đang bế y. Mái tóc đen dài, đôi mắt quầng thâm với con ngươi đen tuyền cảm giác như chứa đựng sự trưởng thành không hợp với lứa tuổi. Động tác của cô bé rất cẩn thận trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng.
Y đảo mắt nhìn xung quanh.
Cách đó không xa, người đàn ông có thể là cha y có thân hình to lớn, cơ bắp vạm vỡ đang ôm lấy mẹ y. Toàn thân cha nhuốm máu bởi vô số vết thương nhưng hắn chẳng quan tâm. Hắn vuốt ve gương mặt trắng bệch của nàng, dán chặt từng tấc da thịt như đang cố níu kéo chút hơi ấm còn sót lại.
Cổ nàng có một vết cắt sâu. Máu loang đỏ y phục. Ở bụng cũng có một vết rách dài chính vết thương đã đưa y ra ngoài.
[Dù người đã mất. Con vẫn kịp nhìn thấy người, người thật xinh đẹp. Cảm ơn...mẹ.]
Kinh ngạc hơn cả là trên đầu cha y.
Có hai cái tai chó to, dài, phủ lớp lông xám nhạt.
Y mới nghi ngờ mình đã xuyên không giờ lại thêm chắc chắn nhưng lượng thông tin này thực sự quá tải.
[Mệt quá... Không! Không được nhắm mắt! Mình phải nhìn mẹ thêm một chút...Chỉ một chút thôi!]
Một bàn tay lạnh chạm lên mặt y. Là chị gái.
[Chị gái mình. Tại sao chị ấy không có tai chó?]
Ánh mắt cô bé nhìn y rất kì lạ, là đau khổ, vui mừng hay ghét bỏ.
Cơ thể Dật Lạc quá nhỏ, quá yếu. Đôi mắt y nặng trĩu, cuối cùng cũng khép lại.
Mặc kệ sự đời.