Chương 41: Đại học Tây Nam

Cốc Nghệ Hưng dùng một bông hoa hồng nhỏ để đổi lấy một ngân hàng câu hỏi.

Trên thiết bị trí não siêu nhỏ có mục thao tác, sau khi giao dịch thành công, anh nhận được một email chứa tên của mười cuốn sách.

“Kịch Kinh Thoa”, “Kịch Thỏ Trắng”, “Kịch Đình Bái Nguyệt”, “Kịch Gϊếŧ Chó”…

Cốc Nghệ Hưng: “Nhà mình có những cuốn sách này không?”

Bốn cuốn đầu đều là kịch miền Nam. Trong số mười cuốn sách được đưa ra, có ba cuốn nhà họ không sở hữu.

Cốc Nghệ Hưng: “Em cũng đổi lấy một ngân hàng câu hỏi đi. Nếu gặp trường hợp trong nhà không có, chúng ta cùng đến thư viện tìm.”

Cốc Úc Hoan nhìn một bông hoa hồng nhỏ biến mất khỏi cổ tay mình với vẻ mặt đáng thương, lòng đau như cắt. Cuối cùng khi nhận được ngân hàng câu hỏi, cô bật khóc…

“Ngụ ngôn Aesop”, “Trường ca Iliad”, “Trường ca Thần rượu”…

Những thứ này vẫn còn bình thường.

Mạt chược Tứ Xuyên?? Bài Tarot???

Cốc Úc Hoan: “Đây là cái gì với cái gì đây?”

Cốc Nghệ Hưng: “Trước đây anh chỉ biết là em không được may mắn thôi…”

Kể từ khi APP “câu hỏi chết chóc” xuất hiện, anh phát hiện ra thể chất của em gái mình có chút kỳ lạ.

Mọi người đều vào phó bản Liêu Trai, Lạc Dĩ Quân có được bản “Nam Thϊếp” ít nguy hiểm nhất, còn cô thì lại phải đối mặt với bản “Họa Bì”…

Cốc Nghệ Hưng: “Tại sao phó bản đầu tiên em lại chọn “Vợ của Râu Xanh”? Cảm giác như cắm một lá cờ đầy rẫy những điểm yếu lên phía sau đầu vậy.”

Khiến cho Cốc đại sư phải phàn nàn, Cốc Úc Hoan cảm thấy vô cùng vinh dự.

Hai người đành phải đội nắng đi ra ngoài một lần nữa.

Trong xã hội ngày nay, thông tin liên lạc phát triển, hiệu sách ngày càng hiếm.

May mắn là nhà họ Cốc ở gần khu đại học, đây là nơi có nhiều trường học nhất, mỗi trường đều xây dựng một thư viện.

Trường gần nhất chính là Đại học Tây Nam, nơi Cốc Nghệ Hưng đang theo học.

Ngôi trường thường ngày nhộn nhịp giờ trở nên vắng tanh. Những dây leo từ cây đa rủ xuống, gió thổi làm chúng đung đưa, tạo nên vẻ tiêu điều.

Đại học Tây Nam đã được thành lập hơn tám mươi năm. Môi trường trong khuôn viên trường rất tốt, cây cối rợp bóng mát, tiếng chim hót và côn trùng kêu vang vọng.

Đi bộ ở một nơi như vậy cũng không cảm thấy nóng.

Chiều nay Cốc Úc Hoan ngủ trưa bị nắng làm tỉnh dậy, thậm chí cô còn nghĩ đến việc ngủ một giấc dưới gốc cây này.

Họ không nhìn thấy ai cho đến khi đến cổng thư viện.

Bên ngoài thư viện Đại học Tây Nam có một quán cà phê, cung cấp đồ uống cho sinh viên có tính phí và được trang trí rất có gu.

Trước khi đếm ngược đến ngày tận thế, thư viện đã tổ chức một sự kiện “hộp thời gian”.

Một tấm áp phích quảng cáo lớn được treo trên tường ngoài của quán cà phê…

"Hai mươi năm sau, hãy quay lại trường cũ và mở hộp thời gian của bạn. Đến lúc đó, tôi hy vọng bạn đã thực hiện được mục tiêu của đời mình. Mà chúng tôi sẽ lưu giữ những ước mơ của bạn."

Một cô gái trẻ đang ngồi dưới tấm áp phích, cầm một cuốn sách.

Vào những ngày nắng nóng, hầu hết mọi người đều mặc áo ngắn tay. Cốc Úc Hoan nhận thấy cô gái có bốn bông hoa hồng nhỏ trên cổ tay, điều này chứng tỏ cô ấy đã trả lời sai câu hỏi thứ ba và đã mua một ngân hàng câu hỏi.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của họ, cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn họ một cái rồi lặng lẽ quay người, mở cửa kính bước vào quán cà phê.

Cốc Úc Hoan và anh trai nhìn nhau, không làm phiền cô ấy, họ bước lên cầu thang xoắn ốc để đến tầng hai.

Thư viện nằm trên tầng hai, từ đây nhìn xuống có thể thấy cô gái lúc nãy đang ngồi xổm trong bóng râm của quầy pha chế quán cà phê, không thể nhìn rõ nét mặt.

Có lẽ tất cả sinh viên đều tập trung ở thư viện. Vừa bước vào, khu vực mượn sách đã chật kín người.

Nghe thấy tiếng động, hơn hai mươi người lần lượt ngẩng đầu lên, nhưng không ai lên tiếng, chỉ có tiếng sột soạt của những trang sách lật giở.

Cốc Úc Hoan hơi do dự, không biết có nên chào hỏi những người này hay không.

“Đàn anh Cốc?”

Một nam sinh bước ra từ phía sau kệ sách, khi nhìn thấy Cốc Nghệ Hưng, trên mặt cậu lộ ra vẻ vui mừng.

Cốc Nghệ Hưng: “Vương Thần Thần.”

Vương Thần Thần dẫn hai anh em vào thư viện và nhanh chóng chọn ra những cuốn sách mà Cốc Nghệ Hưng cần.

Vương Thần Thần năm nay là sinh viên năm hai, cùng chuyên ngành với Cốc Nghệ Hưng. Giảng viên hướng dẫn của cậu cũng là bạn học của Cốc Nghệ Hưng.

Năm nhất, khi Vương Thần Thần gặp chút chuyện, giảng viên của cậu lại không có mặt, là Cốc Nghệ Hưng đã đứng ra giúp đỡ.

Vương Thần Thần là một chàng trai hơi nhút nhát, đeo một chiếc kính dày cộp như chai bia trên sống mũi, trông rất có học thức.

Phó bản đầu tiên của Vương Thần Thần là một câu chuyện trong “Nghìn lẻ một đêm”.

Theo như cậu biết, nó có tên là “Chuyện người gù”.