Thế giới 1 - Chương 6

Ông thầy bói mù thấy Thu Thủy đang trợn mắt ở một bên, liền cười: “Không sao không sao, lão Thu cứ yên tâm đi, Thu Thủy chắc chắn làm được! Cái đầu nhỏ này của nó tinh ranh lắm.”

Vì thế Thu Lâm Sinh quyết định làm món làm ăn này. Ông ấy đi đến quán trọ tìm người buôn vải.

Người buôn vải thấy có người muốn ngay lập tức mừng rỡ: “Hai xe vải này nếu không hỏng, tôi có thể bán được hơn một ngàn đồng tiền. Nếu ông muốn thì sáu trăm đồng.”

Thu Lâm Sinh cười: “Trương lão bản nói đùa rồi. Hai xe vải đó nếu không bị hỏng, ngài cũng sẽ không nghĩ đến việc bán rẻ đi. Ngài đi vài tiệm vải rồi, cái Bành chưởng quầy kia tôi nghe nói chỉ muốn mua với 50 đồng thôi."

"Tôi đây, dù sao cũng làm trong "đoàn hành". Số vải này của ngài, tôi có thể nghĩ cách để bán ra. Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu tết, đồng thời cũng có thể giúp ngài giải quyết khó khăn cấp bách."

"Nếu Trương lão bản còn muốn lừa gạt tôi thì chẳng có gì hay ho, xem như là tôi đã quấy rầy lão bản! Chào tạm biệt.”

Người buôn vải kia cười khổ: “Ôi, cũng là do xui xẻo. Nếu Đoàn đầu Thu đã nói vậy, thì 350 đồng, bớt một đồng cũng không được!”

Thu Lâm Sinh tính toán chi li, hai người dày vò nhau nửa ngày, cuối cùng 318 đồng tiền thì giao dịch thành công.

Thu Lâm Sinh nói: “Trương lão bản, tôi đây, bên người chắc chắn không có nhiều tiền đến thế. Số vải này ngài tạm thời để lại cho tôi, tôi sẽ viết cho ngài một tờ giấy nợ, đợi khi ngài quay lại Đoan Dương, số tiền này sẽ được thanh toán cho ngài, ngài thấy sao?”

Nếu là người khác, người buôn vải chắc chắn không đồng ý, nhưng "đoàn đầu" khác với người khác, họ nói uy tín và giữ chữ tín.

Vì thế người buôn vải đồng ý, tìm ông tú tài già trợ lý của Trang Phạm gia làm người bảo lãnh, viết giấy nợ, Thu Lâm Sinh ấn dấu vân tay.

Sau đó người buôn vải rời khỏi Đoan Dương tiếp tục hành trình của mình.

Thu Lâm Sinh mang hai xe vải đó về nhà.

Ông thuê hai bà và hai cô gái gần đó, không làm gì khác, chỉ chuyên tâm cắt vải. Cắt vải thành những mảnh có thể làm thành một bộ quần áo, sau đó từng phần gấp gọn gàng, dùng dây thừng nhỏ buộc lại.

Trẻ con một bao lớn, người lớn một bao lớn, người già một bao lớn.

Hoặc là xét đến tiền bạc trong tay người dân quê không đủ, thì cắt thành nguyên liệu cho một chiếc áo, nguyên liệu cho một cái quần v.v.

Hai xe vải, bốn người một ngày là cắt xong.

Người phụ nữ ở đây rất giỏi, cắt vải không cần thước đo, chỉ cần mắt nhìn qua là biết, sau đó cắt xuống, tuyệt đối không thiếu một ly nào.

Hai bà và hai cô gái giúp xong thì mỗi người được mang về một bộ nguyên liệu làm tiền công.

Bốn người này liền mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Nguyên liệu này bình thường các cô tiếc tiền không dám mua về may mặc, chẳng phải là chỉ bị nhăn và màu sắc bị loang lổ chút thôi sao?

Đối với các cô mà nói, chuyện này không phải vấn đề gì.

Sau đó Thu Lâm Sinh mang theo Thu Thủy dùng xe lừa kéo số vải đó đi nông thôn bán.

Lời quảng cáo là: “Đi một vòng, nhìn một chút, vải sợi bông tốt nhất. Người đi qua, người đi lại đừng bỏ lỡ, may một bộ quần áo chỉ cần 199 đồng. Một người mua ba bộ tặng một mảnh vải may quần áo trẻ con! Đây chính là nguyên liệu tốt mà các ông lớn, tú tài trong thành mặc. Mua hay không, không quan trọng, cứ xem cũng hoan nghênh. Ai muốn mua thì mau mau, người đi qua đi lại đừng bỏ lỡ nhé!”

Lời quảng cáo này đương nhiên là từ Thu Thủy.