Chương 9: Cuộc gặp gỡ bí mật

Lúc Tưởng Ngọc Lan về, Kỷ Ngọc Thư và Kỷ Minh Nguyệt bên này vừa mới ra khỏi nhà, họ đang đi về phía nhà hàng nơi Diệp Thu Cúc làm việc.

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy sự áy náy của đàn ông cũng giống như nước mắt cá sấu, nhưng không thể không nói thứ này đúng là rất hữu dụng.

Ra khỏi cổng khu tập thể, cô ta giả vờ lo lắng hỏi: “Bố, lát nữa dì mà biết chúng ta ra ngoài, dì có giận không ạ?”

“Không đâu, cứ nói là bố đưa con ra ngoài đi dạo cho thoáng.” Kỷ Ngọc Thư không lo Tưởng Ngọc Lan sẽ nghi ngờ, bà là người trước nay vốn đơn thuần.

“Vậy thì tốt quá rồi, nếu không phải con còn muốn đi học, mẹ đã không đưa con đến đây.

Mẹ rất lo sự xuất hiện của chúng con sẽ ảnh hưởng đến gia đình hiện tại của bố.” Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu nói.

“Đi học nhiều là đúng, chỉ cần giữ bí mật quan hệ của chúng ta thì sẽ không có ảnh hưởng gì.

Minh Nguyệt, con có thể hiểu cho bố mà, đúng không?” Kỷ Ngọc Thư nhìn Kỷ Minh Nguyệt, thực ra so với Kỷ Ly Ly, Kỷ Minh Nguyệt trông giống ông ta hơn.

“Tất nhiên rồi ạ.” Kỷ Minh Nguyệt che giấu nụ cười lạnh trên môi, vội vàng gật đầu.

Nhà hàng nơi Diệp Thu Cúc làm việc cách khu tập thể không xa cũng không gần, đi xe đạp mất khoảng mười lăm phút.

Kỷ Ngọc Thư cho Kỷ Minh Nguyệt xuống xe từ xa, ông ta dựng xe vào gốc cây: “Minh Nguyệt, con đưa mẹ con qua đây, bố qua đó không tiện lắm.”

“Vâng ạ, bố đợi con một lát nhé.” Kỷ Minh Nguyệt gật đầu.

Lúc này đèn đường còn chưa sáng lắm, đi được một đoạn xa, Kỷ Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại, trong bóng tối đã không còn thấy rõ bóng dáng Kỷ Ngọc Thư, chỉ thấy một đốm lửa đỏ, cô ta biết đó là điếu thuốc ông ta đang hút.

Cô ta cúi mắt, sự áy náy lúc này của Kỷ Ngọc Thư chỉ là tạm thời, nên việc cô ta và Diệp Thu Cúc cần làm là khắc sâu thêm giá trị áy náy của ông ta, đồng thời để ông ta nhận ra giá trị của hai mẹ con họ không thua kém gì hai mẹ con Kỷ Ly Ly.

Diệp Thu Cúc vừa rửa xong đống bát đĩa trong tay thì nghe thấy tiếng của Kỷ Minh Nguyệt.

Bà ta vội quay lại, thấy chỉ có một mình cô ta, bà ta mới lên tiếng: “Sao con lại đến đây, chẳng lẽ ông ta không chịu cho con ở lại à?”

Nói đến câu cuối, ánh mắt bà ta nhìn Kỷ Minh Nguyệt trở nên ghét bỏ.

Kỷ Minh Nguyệt lười đôi co với bà ta, chỉ uể oải nói: “Làm sao có thể, con đưa ông ta đến đây thăm mẹ.”

“Thật sao?” Diệp Thu Cúc mừng ra mặt.

Bao nhiêu năm nay tuy bà ta không tái hôn nhưng cũng không thiếu đàn ông, bà ta dựa vào gương mặt này mà thường xuyên khiến đàn ông trong thôn làm việc giúp mình.

Bà chị dâu thì cứ muốn gả bà ta đi, nhưng lần nào tìm mối bà ta cũng không vừa ý, thế là bà ta dứt khoát không gả nữa.

Kiếp trước mãi đến năm 2000, bà ta theo người trong thôn lên thành phố mở mang tầm mắt mới biết Kỷ Ngọc Thư năm đó đã trở thành một nhân vật có tiếng tăm.

Lúc đó Minh Nguyệt đã lấy chồng, bà ta muốn tìm Kỷ Ngọc Thư đòi tiền cấp dưỡng bao nhiêu năm qua, tiếc là bà ta không thể nào đến gần được.

Mỗi lần thấy vợ con Kỷ Ngọc Thư ăn sung mặc sướиɠ, bà ta lại ghen tị đến đỏ mắt, tất cả những thứ đó vốn dĩ phải thuộc về mẹ con bà ta.

Diệp Thu Cúc cũng thử tìm người muốn phanh phui chuyện mình mới là vợ cả của Kỷ Ngọc Thư, nhưng chưa bao giờ thành công.

Lúc đó, bà ta biết Kỷ Ngọc Thư biết bà ta tồn tại, nhưng ông ta không cho phép bà ta phá hoại hình tượng của mình.

Người đàn ông nhẫn tâm này thậm chí không chịu đích thân đến gặp bà ta.

Ngay khi Diệp Thu Cúc định liều mạng, thì phát hiện mình mắc bệnh nan y.

Lần này, Kỷ Ngọc Thư lại xuất hiện, ông ta chu cấp cho bà ta chữa trị, bà ta chôn vùi tất cả chuyện cũ vào trong bụng.

Còn Minh Nguyệt, đối với Kỷ Ngọc Thư cũng là một vết nhơ, ông ta không muốn nhận, càng không muốn cho Minh Nguyệt biết sự tồn tại của mình.

Nửa năm sau, Diệp Thu Cúc qua đời trong bệnh viện, không ngờ khi mở mắt ra lại quay về mười lăm năm trước.

Việc đầu tiên khi tỉnh lại là đổi họ của Minh Nguyệt về họ Kỷ.

Lần này, cuộc sống phu nhân giàu có và tiểu thư quyền quý phải thuộc về mẹ con họ.