Chương 5: Mẹ cô vẫn quá lương thiện

“Minh Nguyệt, con ăn nhiều vào, đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình.” Tưởng Ngọc Lan đặc biệt đặt đĩa thịt kho tàu ở giữa hai cô gái để họ tiện gắp.

“Vâng ạ, cảm ơn thím hai.” Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy hai mẹ con này thật giả tạo, luôn miệng nói để cô ta coi đây là nhà mình, chẳng qua là đang nhắc nhở cô ta về thân phận khách của mình.

Bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Sau bữa ăn, Kỷ Ngọc Thư chủ động đứng dậy định rửa bát thì bị Kỷ Minh Nguyệt ngăn lại: “Chú hai, chú đi làm đã mệt rồi, sao có thể để chú rửa bát được, để cháu ạ.”

Kỷ Minh Nguyệt miệng thì nói để cháu, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Kỷ Ly Ly.

Kỷ Ngọc Thư cười cười: “Không sao, những việc này chú làm quen rồi.”

Từ khi kết hôn với Tưởng Ngọc Lan, họ vẫn luôn phân chia việc nhà như vậy.

“Không được, mẹ cháu nói rồi, việc trong bếp là của phụ nữ, chú không được vào đâu.” Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy.

Tưởng Ngọc Lan thấy vậy định chủ động bước tới thì bị Kỷ Ly Ly giữ lại, cô cười tủm tỉm nhìn Kỷ Minh Nguyệt: “Tiếc là nhà em không có quy củ này, chị Minh Nguyệt phải tập làm quen dần đi nhé!”

Kỷ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào điểm chinh phục trên đầu Kỷ Ngọc Thư, cắn răng nói: “Sau này cháu sẽ rửa giúp chú hai.”

“Con bé này thật là.” Kỷ Ngọc Thư vừa nói vừa lắc đầu, trong đầu đột nhiên nhớ lại hơn một năm kết hôn với Diệp Thu Cúc, mọi việc lớn nhỏ trong nhà bà ta đều không để ông ta phải động tay vào.

Nhất thời, ông ta lại có chút nhớ Diệp Thu Cúc, không biết những năm qua bà ta sống có tốt không.

Trong bếp vang lên tiếng rửa bát của Kỷ Minh Nguyệt, Tưởng Ngọc Lan liếc nhìn Kỷ Ngọc Thư, hạ giọng nói:

“Con bé này cũng chăm chỉ thật, chắc trước đây ở nhà cũng sống như vậy, đã đến nhà chúng ta rồi, sau này chúng ta đối xử tốt với con bé một chút.”

“Bà nói phải, con bé này từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, chẳng được mấy ngày sung sướиɠ, nên đối xử tốt với nó một chút.” Sự áy náy trong lòng Kỷ Ngọc Thư bắt đầu được sự hiểu chuyện của Kỷ Minh Nguyệt khơi dậy.

Kỷ Ly Ly nghĩ, mẹ cô vẫn quá lương thiện.

Cô ho nhẹ một tiếng, kéo sự chú ý của hai người về: “Mẹ, con muốn đi tìm em Đồng Đồng, mẹ đưa con đi nhé.”

“Có hai bước chân cũng cần mẹ đưa.” Tưởng Ngọc Lan nói rồi lườm cô một cái, giả vờ không vui.

“Nhân tiện sang nói với ông ngoại và cậu về chuyện của chị Minh Nguyệt, kẻo ngày mai gặp lại chị ấy lại ngại.” Kỷ Ly Ly nói xong dùng khẩu hình miệng nói với Tưởng Ngọc Lan hai chữ “sổ tiết kiệm”.

“Vẫn là Ly Ly nghĩ chu đáo.” Kỷ Ngọc Thư hài lòng xoa đầu Kỷ Ly Ly, hành động trước đây cảm thấy ấm áp, bây giờ Kỷ Ly Ly lại có chút né tránh.

Tuy không thể dùng những chuyện chưa xảy ra để phủ nhận sự tốt đẹp của ông ta bao nhiêu năm qua, nhưng khi ông ta lựa chọn che giấu thân phận của Kỷ Minh Nguyệt, trong lòng Kỷ Ly Ly, ông ta đã bắt đầu đi chệch khỏi hình tượng người cha tốt trước đây.

“Được, vậy mẹ đưa con đi, mẹ về phòng thay quần áo đã.” Tưởng Ngọc Lan cũng thấy nên như vậy, gửi sổ tiết kiệm đi sớm một chút, kẻo đêm dài lắm mộng.

Kỷ Ngọc Thư và Kỷ Minh Nguyệt cũng thấy ý này hay, hai bố con vừa hay có thời gian ở riêng, ông ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi Kỷ Minh Nguyệt.

Đợi hai mẹ con họ ra ngoài, Kỷ Minh Nguyệt vẫn đang bận rộn trong bếp.

Kỷ Ngọc Thư đi vào, nghiêm túc nhìn đứa con gái đã gần mười bảy năm không gặp của mình rồi khẽ hỏi:

“Sao đột nhiên lại tìm đến đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Kỷ Minh Nguyệt sắp xếp lại bát đũa đã rửa sạch, trong lòng trau chuốt lại lý do mà bà ta đưa cho mình rồi mới nhỏ giọng nói:

“Cậu và mọi người muốn gả con đi, họ lén nhận tiền sính lễ của nhà trai, bắt con gả cho thằng què ở thôn Trần Gia, thế là mẹ đưa con bỏ trốn.”

Kỷ Ngọc Thư nghe vậy thì nhíu mày, sau đó hỏi: “Bao nhiêu năm nay con vẫn luôn ở nhà họ Diệp, còn mẹ con đâu?”

Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng ngước lên nhìn ông ta một cái rồi đáp:

“Mẹ cũng ở cùng con. Mọi người trong thôn đều nói bố không cần mẹ con con nữa, nhưng mẹ không tin, vẫn luôn chờ bố. Lần này nếu không phải cậu và mọi người quá đáng quá, mẹ cũng sẽ không đưa con bỏ trốn đâu ạ.”

“Mẹ con bao nhiêu năm nay không tái hôn à?” Kỷ Ngọc Thư ngập ngừng, giọng điệu có chút không dám tin.

“Không ạ, mẹ nói mẹ chỉ có một người chồng là bố thôi, bố không quay lại đón chúng con nhất định là có nỗi khổ riêng.” Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu.