Chương 47: Âm mưu của Kỷ Ngọc Thư

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngũ Cúc Nguyệt đã từ phòng thử đồ bước ra, cô ấy vừa đi vừa cúi xuống nhìn chân mình, giọng điệu có chút vui mừng: “Mặc cái này hình như trông đẹp hơn thật này.”

“Lấy cái này đi.” Triệu Thúy Phương quyết định ngay, bà cảm thấy cái này đẹp hơn nhiều so với cái quần bó lúc nãy.

“Vâng ạ.” Ngũ Cúc Nguyệt vẫn đang nhìn mình trong gương, cảm thấy thật kỳ diệu, rõ ràng ống quần rộng mà lại càng khiến cô ấy trông gầy hơn.

“Ly Ly, cậu có mắt nhìn thật đấy.” Ngũ Cúc Nguyệt vui vẻ nói.

“Cậu thích là được rồi.” Giọng Kỷ Ly Ly vẫn ôn hòa như cũ.

“Quả nhiên không phải cứ cái gì thịnh hành là hợp với mình.” Ngũ Cúc Nguyệt đột nhiên nhớ lại một câu Kỷ Ly Ly từng nói với mình, trước đây cô ấy không đồng tình, bây giờ thì không khỏi cảm thán, quả nhiên là Kỷ Ly Ly.

Kỷ Minh Nguyệt trơ mắt nhìn giá trị công lược trên đầu cô ấy lại nhảy về con số ban đầu, cô ta không khỏi nhíu mày, tại sao giá trị lại tụt xuống rồi?

Thời gian sau đó, Kỷ Ly Ly phát hiện ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Ngũ Cúc Nguyệt, sự bối rối thoáng qua trong mắt cô ta, cô không khỏi đoán, có phải việc công lược của cô ta đã xảy ra vấn đề không?

Triệu Thúy Phương quả nhiên là cao thủ trả giá, sau khi mua quần áo xong, trong tay Kỷ Ly Ly vẫn còn lại mười đồng, cô vui vẻ nhìn họ: “Chúng ta đi ăn kem đi.” Không đợi họ từ chối, cô đã đi thẳng đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua bốn cây kem, không nói không rằng nhét vào tay hai mẹ con họ, còn về phần Kỷ Minh Nguyệt, cô ta đương nhiên sẽ không từ chối, trong nhận thức của cô ta, đều là con gái của Kỷ Ngọc Thư, những gì Kỷ Ly Ly có thì cô ta vốn dĩ cũng phải có.

Bố mẹ Ngũ Cúc Nguyệt đều là công nhân của nhà máy bên cạnh, vì vậy sau khi ra khỏi hợp tác xã mua bán, họ liền chia tay, lúc rời đi, Kỷ Ly Ly kín đáo liếc nhìn về phía nhà hàng Tình Duyên.

...

Sau khi chia tay nhóm Kỷ Ly Ly, Kỷ Ngọc Thư không đến nhà hàng Tình Duyên mà quay về khu tập thể nhà máy gang thép, thấy ông ta về, Trần Quế Lan rất vui mừng: “Về rồi à?”

“Vâng, mẹ, số tiền con gửi ở chỗ bố mẹ trước đây là bao nhiêu rồi ạ?” Kỷ Ngọc Thư đi thẳng vào vấn đề.

“Con hỏi cái này làm gì?” Trần Quế Lan đột nhiên trở nên cảnh giác.

“Bên Quảng Châu đã liên hệ được nguồn hàng rồi, đang chờ con chuyển tiền qua thì họ mới giao hàng.”

“Không bị lừa đấy chứ?” Trần Quế Lan có chút lo lắng.

“Không đâu, bạn con trước đây đã đến Quảng Đông khảo sát rồi, mẹ cứ yên tâm.” Vốn dĩ ông ta cũng định đi một chuyến, nhưng bây giờ không có người bảo lãnh, không vay được tiền, nên tiết kiệm một chút thì hơn.

Kỷ Ngọc Thư nói nửa ngày trời mới phát hiện Trần Quế Lan vẫn chưa đưa sổ tiết kiệm cho mình, ông ta không khỏi nhíu mày: “Mẹ, tiền của con đâu rồi?”

“Không phải trước đây con nói sẽ đến thẳng phòng giao dịch để vay tiền sao, sao bây giờ lại đổi ý rồi?” Mặc dù số tiền này vốn là của ông ta, nhưng đã vào túi Trần Quế Lan rồi, bây giờ bảo bà ta móc ra, chẳng khác nào cắt đi một miếng thịt của bà ta.

“Vay tiền đâu có dễ thế, mẹ mau đưa cho con đi, tiện thể xem gần đây có nhà nào cho thuê không?” Kỷ Ngọc Thư định để Diệp Thu Cúc chuyển đến gần đây.

“Con thuê nhà làm gì?” Trần Quế Lan lúc này càng cảnh giác hơn.

“Cho Thu Cúc ở, chuyện lần trước mẹ nói con đã suy nghĩ rồi, thấy cũng khả thi.” Kỷ Ngọc Thư nghĩ, tất cả đều là do Tưởng Ngọc Lan ép ông ta, nếu không phải bà không đồng ý, ông ta sao lại làm ra chuyện như vậy?

Về quyết định này, Kỷ Ngọc Thư cảm thấy mình không phải là nhất thời bốc đồng, mà là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, việc không có con trai vẫn luôn là một cái gai trong lòng ông ta, trước đây vì công việc phải tuân thủ kế hoạch hóa gia đình, ông ta đành chấp nhận, nhưng xung quanh cũng có người lén lút mạo hiểm sinh con rồi nhập hộ khẩu vào nhà họ hàng, ông ta từng đề nghị như vậy nhưng bị Tưởng Ngọc Lan từ chối, chuyện này bắt đầu bằng một trận cãi vã và kết thúc bằng sự thỏa hiệp của ông ta.

Lần này, ông ta cũng đã bàn bạc lại với Tưởng Ngọc Lan, có thể lợi dụng kẽ hở của việc nghỉ không lương để sinh con, nhưng bà vẫn từ chối, bà biết rõ ông ta để tâm đến chuyện này, nhưng vẫn không chịu nghĩ cho ông ta.

Đề nghị của Trần Quế Lan hôm đó, ban đầu ông ta đã từ chối, thậm chí còn cảm thấy hoang đường, nhưng Diệp Thu Cúc biết ông ta để tâm, chủ động đề nghị sẵn lòng, và còn thấu tình đạt lý nói rằng sẽ không vì chuyện này mà phá hoại gia đình hiện tại của ông ta, nghĩ đến việc bà ta đã đợi mình bao nhiêu năm, còn một mình nuôi lớn Minh Nguyệt, Kỷ Ngọc Thư gần như không do dự mà đồng ý ngay.