Tưởng Ngọc Lan vờ như vô tình hỏi: “Tối qua ông đi đâu thế?”
“Đưa bọn nó đến trường xong, trên đường về gặp người bên nhà máy sắt thép, nói vợ chồng chú ba lại cãi nhau, tôi về xem thế nào, tiện thể hỏi xem bố mẹ có gom góp được ít tiền nào cho tôi không.” Đây là cái cớ Kỷ Ngọc Thư đã nghĩ sẵn, cũng là để tiện nhắc nhở bà về sự “vô tình” của nhà mẹ đẻ.
Ai ngờ Tưởng Ngọc Lan lại chẳng đi theo lối mòn, bà nghe vậy liền gật đầu: “Cũng phải, từ lúc kết hôn đến giờ, mỗi tháng một phần ba tiền lương của ông đều đưa cho họ, bao năm qua nếu họ giữ hộ ông thì cũng là một khoản không nhỏ rồi.”
Bàn tay cầm đũa của Kỷ Ngọc Thư cứng đờ, ông ta không ngờ Tưởng Ngọc Lan lại đột ngột nhắc đến chuyện này. Vẻ mặt ông ta có chút không tự nhiên: “Bà chẳng phải không biết, họ đâu giống bố, lương nhận về còn không đủ cho cả nhà sinh hoạt, bao năm qua làm gì có tiền tiết kiệm.”
“Thế là tối qua ông đi một chuyến công cốc à?” Tưởng Ngọc Lan vừa nói vừa đẩy đĩa thịt kho tàu về phía Kỷ Ly Ly.
“Thì họ không có, cũng đành chịu thôi. Bố lại không chịu bảo lãnh cho tôi, tôi đành phải tìm cách khác.” Kỷ Ngọc Thư nói rồi thở dài.
“Thực sự không được thì quay về đi làm tiếp đi, ít ra mỗi tháng còn có lương, làm ăn buôn bán rốt cuộc vẫn có rủi ro.” Giọng Tưởng Ngọc Lan rất bình tĩnh.
“Thế sao được, nếu lại quay về đi làm thì bà bảo người khác nhìn tôi thế nào?” Kỷ Ngọc Thư không nghĩ ngợi mà từ chối thẳng.
“Thế này không được, thế kia cũng không xong, vậy ông định thế nào?” Giọng Tưởng Ngọc Lan vẫn điềm nhiên.
“Tôi đang nghĩ, không phải bố nói có thể trả lại sổ tiết kiệm cho chúng ta sớm sao? Hay là bà đi lấy về đi?” Kỷ Ngọc Thư vừa mới gọi điện cho bên Quảng Châu, dạo này giá cả đang rất tốt.
“Muộn rồi, bây giờ rút ra sẽ bị lỗ, mấy hôm trước hỏi thì ông lại bảo không sao, bây giờ đi đòi lại chẳng phải là nói rõ với bố rằng ông vì chuyện hôm qua mà hối hận sao? Sau này nhà mình có việc còn mở miệng với họ thế nào được nữa?” Tưởng Ngọc Lan nói xong liền liếc ông ta một cái, nhìn đến mức ông ta có chút chột dạ.
“Thôi vậy, tôi nghĩ cách khác.” Kỷ Ngọc Thư vừa nói vừa thầm tính toán lời của Tưởng Ngọc Lan. Bao năm qua, số tiền lương ông ta nhờ mẹ giữ hộ chắc cũng được gần hai nghìn rồi, nếu không được thì chỉ có thể lấy khoản đó ra xoay xở tạm, đến lúc đó cứ nói là mượn vậy.
“Ông tự xem mà lo liệu.” Tưởng Ngọc Lan không nói được cũng không nói không được.
“Tôi ăn no rồi, bà dọn bát đi, tối qua tôi không ngủ ngon.”
Vốn định phản bác rằng hôm nay ông ta đã nấu cơm, nhưng khi nghe bà nhắc đến tối qua, Kỷ Ngọc Thư có chút chột dạ nên đồng ý: “Được, bà là trụ cột của gia đình, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Kỷ Ly Ly liếc nhìn Tưởng Ngọc Lan, cô luôn cảm thấy hôm nay lời nói của bà có ẩn ý. Ánh mắt lướt qua hai cha con nhà kia, cô lại xua đi ý nghĩ vừa rồi, cũng đứng dậy về phòng nghỉ ngơi.
“Chú hai, ngày mai chú đưa cháu đi mua đồng hồ luôn ạ?” Kỷ Minh Nguyệt hỏi.
“Ừ, là ngày mai, sao thế?” Kỷ Ngọc Thư gật đầu.
“Cháu chỉ hỏi thôi ạ, nghĩ đến sắp có đồng hồ là cháu lại thấy vui. À đúng rồi, xe đạp ở nhà cháu có đi được không ạ?” Kỷ Minh Nguyệt uyển chuyển nói cho ông ta biết mình đã biết đi xe.
“Đi học gần thế này mà con cũng muốn đi xe à?” Vấn đề là chiếc xe đó là của hồi môn của Tưởng Ngọc Lan, không lẽ cô ta đi mà Ly Ly lại không đi.
“Không phải ạ, có lúc cháu muốn đi thăm mẹ thì dùng một chút.” Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu.
“Đến đó con có thể đi xe buýt.” Kỷ Ngọc Thư hạ giọng, thuận tay đưa cho cô ta năm tệ.
“Có xe buýt ạ?” Kỷ Minh Nguyệt đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này.
“Đi tuyến số mười lăm là được.” Kỷ Ngọc Thư gật đầu.
“Vâng, vậy sau này cháu sẽ đi xe buýt.” Kỷ Minh Nguyệt cũng hạ thấp giọng.
“Đừng để họ biết.” Kỷ Ngọc Thư nói xong liền nhìn về phía phòng khách và phòng ngủ.
“Cháu biết rồi ạ.” Kỷ Minh Nguyệt tinh mắt nhìn thấy trên cổ ông ta có một vết cào, cô ta khẽ nhếch môi, xem ra bên Diệp Thu Cúc tiến triển rất thuận lợi.
Chiều thứ Sáu, ai nấy đều lộ vẻ phấn khởi. Đây là cuối tuần đầu tiên của năm học, mọi người đều rất mong chờ. Cho đến khi tiếng chuông tan học của tiết cuối cùng vang lên, cả lớp như vỡ òa, giáo viên vừa rời khỏi lớp, mọi người đã xách cặp sách cùng nhau ùa ra ngoài.
Kỷ Ly Ly vẫn thong thả thu dọn cặp sách của mình, đợi đến khi mọi người trong lớp đã đi gần hết, cô mới xách cặp đi ra.
Kỷ Minh Nguyệt đứng ở cửa thấy cô ra liền không nhịn được mà cằn nhằn: “Em không thể nhanh hơn một chút được à?”
“Chị vội thì có thể đi trước.” Kỷ Ly Ly không hiểu tại sao cô ta lại phải đợi mình, nói xong cô mới phát hiện bên cạnh cô ta không có bóng dáng của Ngũ Cúc Nguyệt, bất giác nhướng mày.
Kỷ Minh Nguyệt bị cô làm cho nghẹn họng, sau đó giả vờ buồn bã nói: “Chị biết ngay là Ly Ly không thích chị mà!”
“Chị làm vậy không thấy mệt à?” Kỷ Ly Ly thành thật hỏi.
Kỷ Minh Nguyệt cứng người, sau đó cười gượng gạo: “Ly Ly, em nói gì vậy, sao chị nghe không hiểu?”
“Không có gì.” Kỷ Ly Ly lắc đầu, lười tranh cãi tiếp với cô ta.