Chương 4: Người duy nhất biết tình tiết truyện

Bên phòng sách, nhìn giá sách đầy ắp, Kỷ Minh Nguyệt mắt đầy ngưỡng mộ: “Nhiều sách quá, cháu chưa bao giờ thấy nhiều sách như vậy, bố, à không, chú hai.”

Vẻ mặt Kỷ Minh Nguyệt có chút hoảng hốt, lập tức sửa lại, sau đó cẩn thận nhìn Kỷ Ngọc Thư: “Chú hai, xin lỗi chú, cháu không cố ý.”

Trong mắt cô ta là sự ngưỡng mộ và dè dặt dành cho người cha, trái tim vốn lạnh lùng của Kỷ Ngọc Thư bất giác mềm lại: “Không sao.”

Suy cho cùng, là ông ta có lỗi với đứa con này.

“Vậy sau này cháu có thể đọc những cuốn sách này không ạ?” Kỷ Minh Nguyệt hỏi một cách cẩn thận.

“Đương nhiên là được, đến đây rồi thì cứ coi đây là nhà của mình.” Giọng Kỷ Ngọc Thư ôn hòa, không còn xa cách như lúc nãy.

Ở nơi ông ta không nhìn thấy, Kỷ Minh Nguyệt khẽ nhếch môi, quả nhiên, có sự so sánh với một người kiêu căng như Kỷ Ly Ly, cô ta sẽ nhanh chóng khơi dậy được sự áy náy của Kỷ Ngọc Thư đối với mình.

“Bố nói đúng đấy ạ, chị Minh Nguyệt, chị đừng ngại, cứ coi đây là nhà mình, coi chúng em là người nhà là được.” Kỷ Ly Ly vừa bước vào đã nói với giọng vô cùng chân thành.

“Ly Ly nói đúng.” Kỷ Ngọc Thư vui mừng nhìn về phía Kỷ Ly Ly.

“Cảm ơn chú hai và em gái.” Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Sau này chị Minh Nguyệt cứ gọi tên em là được. À đúng rồi, bố, sau này chị Minh Nguyệt đi học cùng con, là học lớp 12 ạ?” Kỷ Ly Ly ngây thơ hỏi.

“Không, trước đây con bé bị lỡ dở việc học, học cùng lớp 10 với con.” Kỷ Ngọc Thư lắc đầu, trong lòng có chút oán trách Diệp Thu Cúc và nhà họ Diệp đã làm lỡ dở việc học của Kỷ Minh Nguyệt, ngay cả cấp ba cũng không cho cô ta học.

“Hóa ra là vậy ạ.” Kỷ Ly Ly quay đầu, nở một nụ cười thật tươi với Kỷ Minh Nguyệt.

Đương nhiên cô biết lý do Kỷ Minh Nguyệt chọn học cùng lớp với mình.

Kỷ Minh Nguyệt hiểu tất cả những điều này là sự chế giễu của Kỷ Ly Ly, một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt cô ta.

Nếu không phải để chinh phục những người xung quanh cô, cô ta thậm chí có thể học vượt cấp để thi đại học.

Kỷ Minh Nguyệt thầm nghĩ, cứ để Kỷ Ly Ly đắc ý đi, sau này có lúc cô phải khóc.

“Giường và tủ thì sớm nhất cũng phải ngày mai mới giao tới, tối nay Minh Nguyệt con ngủ cùng Ly Ly nhé.” Kỷ Ngọc Thư trước đó đã liên lạc với bạn bè ở xưởng đồ gỗ, nhưng nhanh nhất cũng phải ngày mai.

“Chú hai, không cần phiền phức vậy đâu ạ, cháu ngủ trên đất là được rồi.” Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu, nói xong liếc nhìn Kỷ Ly Ly, rồi nhanh chóng cúi đầu, ra vẻ bối rối.

“Bố, cứ để chị ấy ngủ trong phòng con là được, lát nữa con sang nhà cậu tìm em Đồng Đồng, hôm qua chúng con hẹn rồi.” So với Kỷ Minh Nguyệt, Kỷ Ly Ly thà ngủ cùng cậu nhóc nghịch ngợm Đồng Đồng nhà cậu còn hơn.

Kỷ Ngọc Thư do dự một lát, cuối cùng nói: “Cũng được, vậy ngày mai tan học con dẫn Đồng Đồng đi mua ít đồ ăn vặt nhé.”

Nói rồi ông ta móc túi lấy ra hai đồng đưa cho Kỷ Ly Ly.

“Vâng ạ.” Vào những năm chín mươi, hai đồng tiền tiêu vặt cũng không phải là ít, nên Kỷ Ly Ly nhận rất tự nhiên.

Kỷ Minh Nguyệt đứng bên cạnh liếc thấy tờ tiền hai đồng màu xanh, một cảm xúc lóe lên trong mắt.

Nếu là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ không thèm để ý, nhưng với giá cả hiện tại, hai đồng có thể mua được không ít thứ.

Cứ chờ đấy, đợi cô ta chinh phục được Kỷ Ngọc Thư, sau này những thứ này đều sẽ là của cô ta.

Cảm nhận được ánh mắt đang chiếu vào mình, Kỷ Ly Ly cong môi cười, tuy cô không phải nhân vật chính, nhưng cô có lợi thế.

Kỷ Minh Nguyệt tuy là người xuyên sách nhưng lại không biết tình tiết truyện, mẹ cô ta là Diệp Thu Cúc tuy trọng sinh nhưng cũng chỉ biết lờ mờ về việc Kỷ Ngọc Thư phất lên như thế nào, còn cô là người duy nhất biết tình tiết truyện, vì vậy cô cũng không cần quá chán nản.

“Lão Kỷ, hai người dọn xong chưa, ăn cơm thôi.” Bên ngoài vọng vào tiếng của Tưởng Ngọc Lan.

“Mẹ, chúng con ra ngay đây ạ.” Kỷ Ly Ly đáp một tiếng, rồi quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt: “Chị Minh Nguyệt, đi thôi, chúng ta ra ăn cơm trước, mẹ em đặc biệt ra nhà ăn mua thịt kho tàu để đãi chị đấy.”

Từ lúc xuyên không đến nay đã nửa năm, cơ hội được ăn thịt ở nhà họ Diệp của Kỷ Minh Nguyệt tuy không ít, nhưng lần nào cũng phải để người nhà họ Diệp ăn trước, đến lượt cô ta thì chỉ còn lại vài mẩu thịt vụn.

Lúc này nghe đến thịt kho tàu, cô ta bất giác nuốt nước bọt.

Ngoài món thịt kho tàu mua ở nhà ăn về, trong các món Tưởng Ngọc Lan nấu cũng có thịt xào, cơm cũng không giống như nhà họ Diệp trộn lẫn đủ loại đậu hay khoai lang.

Cô ta thầm nghĩ, chẳng trách Diệp Thu Cúc nhất quyết đòi đưa cô ta lên thành phố tìm Kỷ Ngọc Thư, cuộc sống như vậy ai mà không muốn?