Chương 39: Đêm không về

“Thực sự không được thì để nó quay lại đi làm thôi.” Tưởng Ái Quốc nói một cách thờ ơ, dù sao anh ta cũng không lạc quan về việc Kỷ Ngọc Thư làm ăn, không phải nói ông ta làm không tốt, mà là lo lắng với tính cách của ông ta, một khi có thành tựu, người đầu tiên ông ta đá đi chính là chị gái và Ly Ly của anh ta, thay vì như vậy, thà cứ giữ nguyên hiện trạng.

“Để sau hãy nói, mọi người không cần lo lắng, em có chừng mực.” Tưởng Ngọc Lan ra hiệu họ không cần lo cho mình.

Sau khi nói chuyện với họ một lúc, bà về nhà.

Trong nhà không một bóng người, tính thời gian, ông ta đưa các cô đến trường thì cũng nên về rồi mới phải.

Kỷ Ngọc Thư đưa hai người đến trường xong không về nhà ngay.

Vừa rồi ở nhà họ Tưởng, ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Ông ta đã sẵn lòng cho Tưởng Kiến Nghĩa mượn tất cả sổ tiết kiệm trong nhà, vậy mà ông lại không chịu bảo lãnh cho mình.

Tưởng Ngọc Lan cũng một lòng với ông, họ chưa bao giờ xem ông ta là người một nhà.

Suy nghĩ này những năm qua thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng dạo gần đây đặc biệt mãnh liệt, cho nên ông ta bất giác lại đi đến chỗ làm của Diệp Thu Cúc.

Ông ta ngồi trên bậc thềm bồn hoa cách nhà hàng không xa, đốm lửa đỏ trong tay đặc biệt nổi bật giữa đêm đen.

Một lúc sau, Diệp Thu Cúc mới đi tới, giọng điệu đầy ngạc nhiên: “Anh Kỷ, sao anh lại ở đây?”

“Không có gì, đi dạo linh tinh thôi, em tan làm rồi à?” Kỷ Ngọc Thư đứng dậy, tiện tay vứt mẩu thuốc đi.

“Tan rồi ạ, sao anh lại vứt đi, không phải còn chưa hút hết sao?” Diệp Thu Cúc nhìn chằm chằm vào mẩu thuốc lá trên đất, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Kỷ Ngọc Thư cũng nhìn theo ánh mắt của bà ta xuống mẩu thuốc trên đất, ông ta nhớ đến giao ước ba điều của Tưởng Ngọc Lan với mình: không được hút thuốc trong nhà, không được hút thuốc trước mặt bà và Ly Ly.

Mười mấy năm nay ông ta sống thật uất ức.

“Anh Kỷ, có phải anh đang không vui không? Là vì Minh Nguyệt à? Hay là em đón Minh Nguyệt về đây nhé.” Diệp Thu Cúc cắn răng, nhẫn tâm nói.

“Không cần, chỉ là đến thăm em thôi.” Kỷ Ngọc Thư lắc đầu, ông ta nghĩ, giá mà Tưởng Ngọc Lan cũng có thể thấu tình đạt lý như vậy thì tốt biết mấy.

“Vậy đến chỗ em ở đi, em có làm món thịt kho tàu anh thích nhất, vốn định mai mang đến nhà máy gang thép.” Diệp Thu Cúc nhớ lại lời của Kỷ Minh Nguyệt trưa hôm qua, bèn ngỏ lời mời.

Kỷ Ngọc Thư do dự một lúc, cuối cùng không từ chối.

Tan học buổi tối về nhà, Kỷ Ly Ly và Kỷ Minh Nguyệt không thấy bóng dáng Kỷ Ngọc Thư đâu, trong lòng hai người đều có những suy đoán khác nhau.

Giọng Tưởng Ngọc Lan lại rất bình thường: “Chắc là sang nhà ông bà nội ở rồi, hai đứa mau ăn cơm đi.”

Tưởng Ngọc Lan thật sự không nghĩ nhiều, bà quy kết hành vi tối nay của Kỷ Ngọc Thư là do bị từ chối bảo lãnh, trong lòng không vui nên đã về bên nhà máy gang thép.

Kỷ Minh Nguyệt trở về phòng nhưng chẳng vui vẻ gì.

Chuyến đi đến nhà họ Tưởng tối nay đã giúp cô ta hiểu ra một điều, đó là giai đoạn đầu trong việc làm ăn của Kỷ Ngọc Thư vẫn cần sự hỗ trợ từ nhà họ Tưởng.

Cô ta nghĩ, phải nói với Diệp Thu Cúc một tiếng, có vài chuyện không thể quá vội vàng.

Kỷ Ly Ly đăm chiêu nhìn cuốn sổ trên bàn học, đây là những tình tiết truyện mà cô đã ghi lại.

Cơ hội gần nhất để họ chạm mặt Diệp Thu Cúc chính là sinh nhật của Trần Quế Lan.

Trong truyện có nhắc đến, sau khi Diệp Thu Cúc mang thai, Kỷ Ngọc Thư sẽ sắp xếp cho bà ta ở gần nhà máy sắt thép để tiện cho người nhà họ Kỷ chăm sóc.

Ánh mắt cô lướt trên sơ đồ quan hệ nhân vật trong sổ, cuối cùng gạch một đường ngang dưới tên thím ba Diêu Diễm.

Bà ta vẫn luôn cho rằng Kỷ Văn Võ nhà mình là con cháu độc nhất của nhà họ Kỷ, mọi thứ của nhà họ Kỷ đều thuộc về Kỷ Văn Võ.

Nếu bà ta biết được kế hoạch của họ, liệu bà ta có chấp nhận không?

Nghĩ đến những hành động ngày càng quá đáng của Kỷ Ngọc Thư mấy hôm nay, Kỷ Ly Ly quyết định chủ động ra tay.

Cô đứng dậy, gõ cửa phòng Tưởng Ngọc Lan.

“Ly Ly, sao con còn chưa ngủ?” Tưởng Ngọc Lan có chút ngạc nhiên.

“Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ được không ạ?” Kỷ Ly Ly hỏi.

“Con bé này, đi thôi, sang phòng con ngủ.” Tưởng Ngọc Lan đưa tay véo nhẹ má cô, rồi quay người về phòng lấy gối của mình.