Đêm đó, Tưởng Ngọc Lan hiếm khi mất ngủ.
Năm xưa bà chọn xem mắt rồi kết hôn với Kỷ Ngọc Thư cũng là để an lòng bố mẹ.
Vì chuyện hủy hôn, sức khỏe vốn không tốt của mẹ bà càng sa sút.
Bà biết mẹ lo lắng, nên đã ngoan ngoãn đi xem mắt.
Kỷ Ngọc Thư lúc đó tướng mạo đường hoàng, vừa từ nông thôn về thành phố, không chê bà bị người ta hủy hôn, cả nhà đối xử với bà rất nhiệt tình, bố bà cũng hài lòng, bà nghĩ, vậy thì là ông ta đi.
Quả nhiên, không lâu sau khi bà kết hôn thì mẹ bà qua đời, bà không hối hận về lựa chọn lúc đó, ít nhất lúc ra đi mẹ không mang theo tiếc nuối.
Những năm qua, Kỷ Ngọc Thư thể hiện khá tròn vai một người cha, nhưng từ khi Kỷ Minh Nguyệt đến nhà, ông ta bắt đầu bới móc Ly Ly.
Trong phút chốc, Tưởng Ngọc Lan có chút hối hận về quyết định trước đây.
Sáng hôm sau, Kỷ Ly Ly dậy đã thấy Tưởng Ngọc Lan ngồi trong phòng khách, cô có chút ngạc nhiên: “Mẹ, sao hôm nay mẹ dậy sớm thế?”
“Tỉnh rồi thì dậy thôi, hôm nay có ăn sáng rồi mới đi học không?” Bà thuận miệng hỏi.
“Giờ này con không muốn ăn lắm.” Kỷ Ly Ly lắc đầu, vừa ngủ dậy cô không có khẩu vị.
“Được, vậy lát nữa về tự ra nhà ăn nhé.” Tưởng Ngọc Lan nói rồi đưa tiền ăn sáng cho cô.
“Tối qua hai người lại cãi nhau à?” Kỷ Ly Ly hỏi.
“Không có, tối nay chúng ta đến nhà ông ngoại ăn cơm.” Tưởng Ngọc Lan xoa đầu cô, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao trong mắt bà, Ly Ly của bà là tuyệt nhất.
“Bố lại muốn nhờ ông ngoại việc gì à?” Vay vốn hay mượn tiền? Kỷ Ly Ly thầm đoán.
Tưởng Ngọc Lan đưa tay điểm nhẹ lên chóp mũi cô: “Lời này không được để bố con nghe thấy đâu đấy.”
“Ông ta làm được mà không cho người khác nói à?” Về điểm này, Kỷ Ly Ly đã sớm muốn phàn nàn rồi.
Tưởng Ngọc Lan cười khẽ, sau đó giục cô mau chóng sửa soạn đi học.
Lúc này, phòng của Kỷ Minh Nguyệt cũng có động tĩnh, cô ta đẩy cửa ra thấy cảnh hai mẹ con họ đứng cùng nhau, ánh mắt cô ta lóe lên, sau đó chào hai người: “Thím hai, Ly Ly, hai người dậy sớm thế.”
“Cũng bình thường, mau đi rửa mặt rồi đi học đi.” Tưởng Ngọc Lan ôn hòa nói với cô ta.
“Cháu đi ngay đây ạ.” Kỷ Minh Nguyệt gật đầu.
Lúc ba người rời đi, Kỷ Ngọc Thư vẫn còn đang ngủ say, Tưởng Ngọc Lan liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
“Ly Ly, em nói xem chú hai với thím hai có phải vì chị mà cãi nhau không?” Trên đường đến trường, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Sao có thể, chị nghĩ nhiều rồi.” Kỷ Ly Ly liếc nhìn Kỷ Minh Nguyệt, cô ta chưa gì đã quá coi trọng bản thân rồi, mâu thuẫn của hai người họ thực ra chưa bao giờ biến mất.
“Không phải thì tốt rồi.” Kỷ Minh Nguyệt thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại hừ lạnh, cô ta muốn xem thử cô có thể cứng miệng đến mức nào.
Ngày hôm đó, Kỷ Minh Nguyệt vẫn đi cùng Ngũ Cúc Nguyệt, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt khıêυ khí©h về phía Kỷ Ly Ly, tiếc là Kỷ Ly Ly không hề để ý, khiến cô ta có cảm giác như đấm vào bông gòn.
Có lẽ vì có ký ức của kiếp trước, Kỷ Ly Ly luôn cảm thấy bạn bè cùng trang lứa có chút trẻ con, nên cô thường chỉ có một mình.
Người muốn kết bạn với cô không ít, nhưng kiên trì được chỉ có Ngũ Cúc Nguyệt.
Hồi mới khai giảng, ngày nào Ngũ Cúc Nguyệt cũng líu ríu bên tai cô, cô từ không quen đến quen dần, nhưng vừa quen với sự tồn tại của cô bạn thì đối tượng líu ríu của cô ấy đã đổi thành người khác, nói cô không thất vọng cũng là nói dối.
Nhưng với tâm lý của một người trưởng thành, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Kha Tư Tư là một cô bé có tâm hồn nhạy cảm, cô bạn liếc nhìn hai người đang nói chuyện bên kia, rồi lại nhìn Kỷ Ly Ly đang cắm cúi làm bài, lặng lẽ đưa một viên kẹo lạc qua, trên mẩu giấy viết: Mẹ mình nói, ăn chút đồ ngọt sẽ vui hơn đó.
Kỷ Ly Ly thấy viên kẹo lạc được bọc trong mẩu giấy, không khỏi cong môi cười, bạn cùng bàn của cô thật đáng yêu.
Cô quay sang cười rạng rỡ với cô bạn: “Cảm ơn cậu.”
Kha Tư Tư vội xua tay: “Không cần khách sáo.”
Viên kẹo lạc này đã hoàn toàn xoa dịu chút thất vọng trong lòng Kỷ Ly Ly.
Cô tự nhủ, mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là sự chia ly và làm quen với những người bạn mới, lần này cứ coi như mình và Ngũ Cúc Nguyệt chia tay sớm.
Chiều tan học về đến khu tập thể, Kỷ Ly Ly dẫn Kỷ Minh Nguyệt thẳng đến nhà cậu, Kỷ Minh Nguyệt có chút thắc mắc: “Chúng ta không về nhà à?”
“Tối nay đến nhà cậu em ăn cơm.” Giọng Kỷ Ly Ly nhàn nhạt.
“Vậy à.” Kỷ Minh Nguyệt không nói gì thêm, cô ta nhớ Diệp Thu Cúc từng nói với cô ta, Tưởng Ngọc Lan chính là cậy mình có người bố làm giám đốc nhà máy, mới khiến Kỷ Ngọc Thư cưới bà.
Theo cô ta thấy, lựa chọn như vậy cũng không sai, dù sao nước chảy chỗ trũng, người đi lên chỗ cao, nếu là cô ta hay thậm chí là Diệp Thu Cúc, chắc chắn cũng sẽ chọn như vậy.