Trong nguyên tác, không có chuyện Kỷ Minh Nguyệt đi tìm người thân, Kỷ Ngọc Thư cũng sẽ được Tưởng Ngọc Lan ủng hộ lựa chọn nghỉ không lương, ra ngoài khởi nghiệp, sau đó dần dần lợi dụng các mối quan hệ của nhà họ Tưởng để trở thành người giàu nhất thành phố Vân.
Nhưng đáng tiếc, đây là một cuốn tiểu thuyết trọng sinh, Diệp Thu Cúc trọng sinh biết được diễn biến sau này, vì vậy sau khi trọng sinh, việc đầu tiên bà ta lên kế hoạch chính là đưa con gái đến tìm người thân.
Kỷ Ly Ly còn biết, Kỷ Minh Nguyệt cũng là người xuyên không giống cô, người ta còn có bàn tay vàng là hệ thống chinh phục, còn cô là một người bản địa xuyên không từ trong bụng mẹ hàng thật giá thật chẳng có gì cả.
Cô biết, việc Kỷ Minh Nguyệt dọn vào nhà chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo, cô ta sẽ dựa vào hệ thống chinh phục để chinh phục Kỷ Ngọc Thư, khiến ông ta và Diệp Thu Cúc nối lại tình xưa, hai người họ thậm chí còn có con trai lúc về già.
Cũng lúc này Kỷ Ly Ly mới biết, trong lòng Kỷ Ngọc Thư vô cùng khao khát có con trai.
Vì đứa con trai mà ông ta hằng mong ước này, Kỷ Ngọc Thư muốn cho nó một gia đình danh chính ngôn thuận, nhưng lại không nỡ từ bỏ các mối quan hệ của nhà họ Tưởng, vì vậy Tưởng Ngọc Lan chỉ có thể chết sớm một cách bất ngờ.
Sau khi Tưởng Ngọc Lan chết sớm, Kỷ Ly Ly có thêm một người mẹ kế.
Dần dần, mọi thứ xung quanh cô đều bị Kỷ Minh Nguyệt cướp đi, bạn học, bạn bè, đối tượng có hôn ước từ bé, tất cả đều không ngoại lệ.
Cô bắt đầu trở nên điên loạn, không ngừng đối đầu với hai mẹ con Kỷ Minh Nguyệt, cuối cùng nhận lấy kết cục chết thảm trên đường phố.
Còn gia đình họ không màng hiềm khích cũ mà lo liệu tang lễ cho cô, một lần nữa giành được danh tiếng tốt.
Nghĩ đến đây, Kỷ Ly Ly không khỏi siết chặt lòng bàn tay, không được, hai mẹ con cô không đáng phải nhận kết cục như vậy.
Rõ ràng Tưởng Ngọc Lan cũng là người bị hại, dựa vào cái gì chứ?
Đúng rồi, khởi nghiệp, cô đột nhiên nhớ ra dạo này Kỷ Ngọc Thư đang chuẩn bị khởi nghiệp, mấy hôm trước Tưởng Ngọc Lan còn đang kiểm kê sổ tiết kiệm của gia đình.
Cô đột ngột ngồi dậy, bây giờ cứ nắm chắc sổ tiết kiệm của gia đình trong tay mới là thật.
Hành động của Kỷ Ly Ly nhanh chóng thất bại ở khâu ngồi dậy.
Cô suýt quên mất, sổ tiết kiệm đang ở trong tay Tưởng Ngọc Lan, làm thế nào để thuyết phục bà mới là vấn đề nan giải nhất.
Trong truyện, số tiền trong sổ tiết kiệm là một phần vốn khởi nghiệp của Kỷ Ngọc Thư, phần còn lại là nhờ ông ngoại bảo lãnh mới vay được từ ngân hàng.
Thời gian trước, khi nghe Kỷ Ngọc Thư có ý định khởi nghiệp, Kỷ Ly Ly còn đang mơ mộng mình sắp trở thành một tiểu thư con nhà giàu, không ngờ giấc mơ lại tan vỡ nhanh đến vậy.
“Ly Ly, khá hơn chưa con?” Tưởng Ngọc Lan mua thịt kho tàu từ nhà ăn về, đẩy cửa bước vào.
Kỷ Ly Ly đã ngồi dậy trên giường, gật đầu: “Con đỡ nhiều rồi ạ.”
“Đỡ nhiều rồi thì mau dậy đi, ra xem bố con họ bận rộn thế nào rồi, sau này con và Minh Nguyệt còn phải sống chung lâu dài đấy.” Hai người sống chung dưới một mái nhà, Tưởng Ngọc Lan đương nhiên hy vọng họ sẽ hòa thuận với nhau.
“Mẹ, mẹ có cảm thấy thời điểm chị ta xuất hiện quá trùng hợp không?” Kỷ Ly Ly giả vờ nghiêm túc nói.
“Cái gì?” Tưởng Ngọc Lan có chút không hiểu.
“Bố vừa mới chuẩn bị khởi nghiệp, cô cháu gái bao năm không xuất hiện bỗng dưng tìm đến, mẹ không thấy quá trùng hợp sao?” Vẻ mặt Kỷ Ly Ly vô cùng nghiêm trọng.
Nhờ việc Kỷ Ly Ly từ nhỏ đã dùng tư duy của người lớn để giao tiếp với họ, nên lời nói của cô Tưởng Ngọc Lan cũng có thể nghe lọt tai.
Lúc này bà nhíu chặt mày, giọng có chút do dự: “Ý con là chuyện này có thể do bên ông bà nội con giở trò?”
“Không phải là không có khả năng này, thời gian này mẹ cứ gửi sổ tiết kiệm sang bên ông ngoại trước đi ạ.” Kỷ Ly Ly nghĩ cách an toàn nhất vẫn là chuyển tiền đi, nhưng bây giờ đề xuất thì quá đột ngột, phải từ từ từng bước một mới được.
Còn việc đổ tội cho ông bà nội nhà họ Kỷ, trong lòng cô không hề áy náy, cả cái nhà đó vốn dĩ là một lũ chuyên gây chuyện.
“Được, sáng mai đến nhà máy mẹ sẽ giao cho ông ngoại con.” Tưởng Ngọc Lan nhanh chóng đồng ý, bà vốn dĩ không tán thành việc Kỷ Ngọc Thư bỏ việc ra kinh doanh.
“Vâng ạ, vậy con giúp mẹ nấu cơm nhé.” Kỷ Ly Ly xuống giường.
“Nấu cơm mẹ lo được, con ra xem bên bố con có cần giúp gì không.”
“Vâng ạ.” Kỷ Ly Ly cảm thấy bà nói có lý, nếu cô thay đổi quá nhanh sẽ khiến họ nghi ngờ, chi bằng cứ từ từ.