Chương 29: Rạn nứt

“Lúc ăn tối con đã phát hiện ra rồi, có liên quan đến chuyện buổi trưa đúng không ạ? Trưa nay bố muốn bàn với mẹ chuyện gì thế?” Kỷ Ly Ly cũng không nghĩ đến chuyện sinh con trai, bởi vì trong cốt truyện, tình tiết này còn lâu mới xảy ra.

“Chỉ là bàn chuyện ông ấy làm ăn thôi, mẹ tiện thể nói với ông ấy chuyện cho ông ngoại con mượn sổ tiết kiệm xoay xở hai tháng.” Hai mẹ con từ nhỏ đã có cách ở bên nhau khác với người khác, lần đầu tiên nói dối con gái, Tưởng Ngọc Lan có chút không tự nhiên mà quay đi chỗ khác.

“Mẹ, mẹ đang nói dối.

Nếu mẹ không nói cho con biết, con sẽ đi hỏi bố.” Kỷ Ly Ly liếc mắt một cái đã nhận ra bà đang nói dối.

Tưởng Ngọc Lan do dự một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô giải thích: “Hôm nay bố con ra ngoài không biết bị ai kích động, muốn mẹ cũng xin nghỉ không lương, sau đó sinh cho con một đứa em trai.” Nói xong bà thở dài một hơi, cảm thấy suy nghĩ muốn che giấu vừa rồi của bà hoàn toàn là bịt tai trộm chuông.

Những năm nay, Ly Ly ngày càng ưu tú, những người đó vừa khen con bé giỏi giang lại vừa tiếc nó không phải con trai, sự ác ý như vậy dù bà đã cố gắng ngăn cản và cách ly nhưng Ly Ly vẫn cảm nhận được.

Lần này đến lượt Kỷ Ly Ly kinh ngạc, thì ra Kỷ Ngọc Thư đã sớm có suy nghĩ này rồi sao? Cô gần như có thể tưởng tượng được lời lẽ sau này của ông ta, ông ta sẽ đổ hết mọi chuyện lên người Tưởng Ngọc Lan, nói là do bà không chịu, ông ta mới đi tìm người khác.

Nhưng đây cũng coi như là một tin tốt đối với mẹ con cô, chỉ cần ông ta có suy nghĩ này, chắc hẳn sẽ nhanh chóng bị bên kia thuyết phục.

Cô nhìn Tưởng Ngọc Lan: “Vậy mẹ nghĩ sao?”

“Mẹ còn nghĩ sao nữa, mẹ đã có đứa con gái ưu tú như con rồi còn sinh gì nữa, huống hồ mẹ cũng từng này tuổi rồi, điều cần cân nhắc là làm sao kiếm thêm chút tiền.” Đến lúc đó để lại cho cô, bất kể cô làm gì, đó cũng là chỗ dựa.

“Gì chứ, mẹ rõ ràng còn rất trẻ mà.

Mẹ, con nói là nếu như, nếu như bố nhất quyết muốn sinh thì sao ạ?” Kỷ Ly Ly thăm dò.

“Sẽ không đâu, bọn mẹ đã nói xong rồi.” Tưởng Ngọc Lan bất giác cau mày.

“Con nhớ vấn đề này lúc con ba tuổi và chín tuổi bố mẹ đều đã nói xong rồi, mẹ có chắc là bố thật sự cam tâm không?” Kỷ Ly Ly bình tĩnh nhìn bà, mặc dù trong cốt truyện, nhân vật của bà được xây dựng là một kẻ lụy tình, nhưng sống chung mười mấy năm, Kỷ Ly Ly cảm thấy mẹ cô rõ ràng là một người phụ nữ có trí tuệ trong cuộc sống, chứ không phải là kẻ lụy tình gì cả.

“Nếu thật sự đến ngày đó, mẹ sẽ bắt ông ta thu dọn đồ đạc cút đi.” Căn nhà họ đang ở bây giờ, năm đó bố bà đã tốn không ít công sức mới được phân cho đấy.

Có câu nói này của bà, Kỷ Ly Ly yên tâm.

Cô vẫn chưa chắc chắn Kỷ Ngọc Thư bây giờ đã tiếp xúc với Diệp Thu Cúc hay chưa, cô chỉ hỏi: “Mẹ, lần trước cậu không phải nói sẽ đi xác minh chuyện của chị Minh Nguyệt sao? Xác minh thế nào rồi ạ?”

“Có phải có ai nói gì trước mặt con không?” Tưởng Ngọc Lan đưa tay ôm lấy mặt cô, chú ý đến vẻ mặt của con gái.

“Con chỉ nghe có người bàn tán, nói không chừng chị Minh Nguyệt cũng là con của bố, dù sao bác cả cũng mất rồi, còn không phải là họ nói thế nào thì là thế ấy sao.” Trong khu tập thể đúng là có người đoán như vậy.

Cũng phải thôi, Tưởng Ngọc Lan từ nhỏ đến lớn đều ưu tú, luôn có người ngấm ngầm so sánh với bà, bây giờ khó khăn lắm mới bắt được một điểm có thể khiến bà mất mặt, sao có thể không phát huy cho tốt.

Chắc những người đó cũng không ngờ rằng điều họ thuận miệng bịa ra lại chính là sự thật.

“Nếu muốn xác minh, thì phải đi dò hỏi nơi bác cả con trước kia đi lao động ở nông thôn, đâu có nhanh như vậy được.” Đã gần hai mươi năm rồi, có nơi có khi còn không tìm thấy nữa.

“Dạ.” Ngoài yếu tố khách quan, cộng thêm sự sắp đặt của cốt truyện, có lẽ đợi đến khi cậu cô bên kia tra ra tin tức thì con trai của Diệp Thu CCúc cũng đã ra đời rồi.

“Được rồi, trẻ con đừng lo nhiều chuyện như vậy, chuyện của người lớn người lớn sẽ giải quyết.” Tưởng Ngọc Lan vừa nói vừa véo má cô, ý bảo cô đừng lo lắng quá nhiều.

“Biết rồi ạ.

À đúng rồi, chuyện sổ tiết kiệm bố nói sao ạ?” Kỷ Ly Ly có chút tò mò.

“Ông ấy nói cũng không vội hai tháng này.

Thôi, mau ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.” Trước đó Tưởng Ngọc Lan còn đang do dự không biết mình nói dối là xoay xở hai tháng có quá dài không, vào giây phút này, bà lại thấy may mắn vì mình đã nói hai tháng.

Đúng vậy, giống như Ly Ly vừa nói, chuyện có nên sinh con thứ hai hay không giữa họ thực ra vẫn chưa hề được giải quyết, là bà đơn phương cảm thấy đã giải quyết xong.

Bà nghĩ, trong chuyện này là bà đã quá ngây thơ, cũng là bà đã đánh giá thấp quyết tâm muốn có con trai của Kỷ Ngọc Thư.

Bà từ phòng Kỷ Ly Ly trở về phòng của hai vợ chồng, Kỷ Ngọc Thư đã ngủ say, nghe tiếng ngáy của ông ta, cơn buồn ngủ vốn có của Tưởng Ngọc Lan lập tức biến mất.

Hôm nay ông ta thật sự là bị người khác kích động mới nhắc đến chuyện này với mình sao? Tiếc là lúc này không ai cho bà câu trả lời.

Đêm đó, Tưởng Ngọc Lan ngủ không yên giấc.