Chương 28: Lại cãi nhau

“Đi thôi, đi thôi, tôi đói rồi.” Ngũ Cúc Nguyệt vừa nói vừa xoa bụng, cô ta đói thật rồi.

“Tôi cũng hơi đói.” Kỷ Ly Ly cười với cô ta, tuổi này đang là tuổi phát triển, năng lượng tiêu hao rất nhanh.

Ba người vừa nói chuyện vừa đến chỗ để xe đạp rồi tự động tách ra, ai về nhà nấy.

Nghe tiếng cửa mở, Tưởng Ngọc Lan đứng dậy: “Về rồi à, mẹ đi nấu mì cho các con.”

Kỷ Minh Nguyệt liếc mắt một cái, không thấy bóng dáng Kỷ Ngọc Thư, cô ta nhớ lại cuộc nói chuyện buổi trưa của hai người, không khỏi đoán hai người có phải đã cãi nhau không, cô ta gõ cửa phòng họ.

Việc Tưởng Ngọc Lan từ chối sinh con thứ hai khiến Kỷ Ngọc Thư rất khó chịu, ban đầu chỉ cảm thấy bà không hiểu mình, bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh mình đã thỏa hiệp suốt mười mấy năm qua.

Chỉ vì bà cảm thấy bố mẹ mình trọng nam khinh nữ, thiên vị Văn Võ nhà chú Ba, bà làm ầm lên không chịu về, chẳng phải mình cũng đã chiều theo ý bà sao? Còn bà thì sao? Rõ ràng biết mình để tâm đến chuyện bị người khác bàn tán không có con trai đến mức nào, bây giờ chỉ bảo bà sinh thêm một đứa con bà cũng không chịu.

Bà hoàn toàn không coi trọng mình, nếu đổi lại là Diệp Thu Cúc, bà ta tuyệt đối sẽ không để mình bị người khác bàn tán như vậy.

Nghe thấy tiếng Kỷ Minh Nguyệt ở cửa, ông ta thu lại cảm xúc, đứng dậy mở cửa, thấy người bên ngoài không khỏi hỏi: “Sao thế, Minh Nguyệt?”

“Không có gì ạ, con chỉ thấy chú không ở ngoài, tưởng chú không khỏe, nên qua xem sao.” Kỷ Minh Nguyệt luôn chú ý đến vẻ mặt của ông ta, xem ra cô ta đoán không sai, họ thật sự đã cãi nhau.

“Chú không sao, chỉ là hôm nay mệt cả ngày, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Kỷ Ngọc Thư nghĩ, xem đi, ngay cả đứa con gái Tưởng Ngọc Lan sinh ra cũng lạnh lùng vô tình như bà.

“Vậy chú Hai nghỉ ngơi cho khỏe ạ.” Kỷ Minh Nguyệt hiểu ý gật đầu, cô ta nghĩ chỉ cần ông ta bắt đầu ghét mẹ con Kỷ Ly Ly là được, dù sao khi bạn đã thực sự ghét một người, thì ngay cả hơi thở của họ cũng là sai, lúc đó sự thật còn quan trọng nữa không?

“Được, con ăn cơm xong cũng mau đi nghỉ đi.” Kỷ Ngọc Thư dặn dò.

Kỷ Ly Ly vừa về đến nhà đã vào bếp giúp đỡ, lúc này bưng bát mì ra, thoáng thấy Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt thản nhiên ngồi đó chờ, cô thấy khó chịu, thấy không đáng cho Tưởng Ngọc Lan.

Sau bữa ăn, cô dọn bát đũa vào bếp, ngăn động tác dọn dẹp của Tưởng Ngọc Lan, cười nhìn Kỷ Minh Nguyệt: “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Chẳng phải hôm đó chị Minh Nguyệt đã nói là, sau này chén trong nhà sẽ để chị ấy rửa ư?”

Kỷ Minh Nguyệt cau mày, Kỷ Ngọc Thư lúc này không có ở đây, đương nhiên cô ta không muốn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Kỷ Ly Ly lại tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô ta: “Chẳng lẽ bố không ở đây nên chị Minh Nguyệt không chịu đi sao?”

Kỷ Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên trước sự khıêυ khí©h chủ động của Kỷ Ly Ly, cô ta tự nhủ, bây giờ chưa phải là lúc trở mặt, mình phải nhịn.

Cô ta cười gượng gạo: “Sao lại thế được, chị đi ngay đây.”

Tưởng Ngọc Lan không hiểu ý đồ của con gái, nhưng bà chưa bao giờ làm con gái mất mặt.

Đợi Kỷ Minh Nguyệt vào bếp rồi bà mới nhìn cô, giọng điệu nghi hoặc: “Ly Ly, có phải con rất ghét Minh Nguyệt không?”

Dù sao trong ấn tượng của bà, Kỷ Ly Ly luôn là một đứa trẻ rất biết chừng mực, nhưng biểu hiện vừa rồi của cô lại không giống ngày thường.

“Mẹ, chúng ta vào phòng con nói chuyện đi.” Kỷ Ly Ly hiểu bà đang thương Kỷ Minh Nguyệt, nhưng bây giờ cô cũng không biết giải thích thế nào.

Hơn nữa, ở thời đại này, ly hôn không phải là chuyện nhỏ.

Dưới góc nhìn của Tưởng Ngọc Lan, thậm chí là trong cả khu tập thể, Kỷ Ngọc Thư đều là một người chồng tốt, người cha tốt.

Cho nên dù có ly hôn thì cũng phải là ông ta thân bại danh liệt, chứ không phải Tưởng Ngọc Lan bị người ta bàn tán là không biết điều.

Bây giờ cô chỉ cầu mong bà Diệp kia ra tay nhanh một chút, như vậy cô cũng có thể sớm tìm được bằng chứng.

“Ly Ly, vừa rồi con sao thế, có phải các con ở trường xảy ra mâu thuẫn gì không?” Vừa vào phòng, Tưởng Ngọc Lan đã không nhịn được hỏi.

Theo bà thấy, Kỷ Minh Nguyệt cũng là một cô bé đáng thương, Ly Ly không nên làm như vậy mới phải.

“Không có ạ, mẹ, bố mẹ cãi nhau à?” Kỷ Ly Ly hỏi thẳng vấn đề cô muốn hỏi.

“Sao con lại hỏi vậy?” Tưởng Ngọc Lan vừa nói vừa xoa đầu cô.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã có tâm tư tinh tế, hồi bé vì chuyện ông bà nội mà bà và Kỷ Ngọc Thư từng cãi nhau một trận trước mặt Ly Ly, sau đó bà phát hiện con bé bị ảnh hưởng nên đã giao hẹn với Kỷ Ngọc Thư là không cãi nhau trước mặt con.