Chương 20: Nỗi lòng muốn có con trai

Kỷ Ngọc Thư liếc nhìn mẹ mình, không trách Tưởng Ngọc Lan không thích về đây, ai bảo mẹ ông ta suốt ngày toàn nói những chuyện họ không thích nghe.

“Ông nó ơi, ông thấy ý của tôi lúc nãy thế nào?” Trần Quế Lan nhìn sang Kỷ Viễn Bình, hy vọng nhận được sự ủng hộ của ông.

“Mẹ mày nói đúng đấy, dù sao bây giờ mày cũng không đi làm nữa, có thể cân nhắc sinh thêm một đứa. Không có con trai, suy cho cùng vẫn không ngẩng đầu lên được.” Kỷ Viễn Bình nhìn Kỷ Ngọc Thư, giọng đầy tha thiết.

“Bố, sao bố cũng thế? Bây giờ có phải lúc sinh con không? Vả lại con cũng ba mươi mấy tuổi rồi.” Kỷ Ngọc Thư nhìn Kỷ Viễn Bình, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn.

Trước đây không phải đã nói sẽ không nhắc đến chuyện này nữa sao? Mẹ ông ta hồ đồ thì thôi, sao ông cũng hùa theo?

“Ba mươi mấy thì sao, thằng ba không phải chúng ta cũng sinh lúc ba mươi mấy à? Người ta có người bốn năm mươi tuổi vẫn còn sinh đấy.” Trần Quế Lan hừ lạnh một tiếng.

“Thôi được rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, Ngọc Lan sẽ không đồng ý đâu.” Kỷ Ngọc Thư xua tay với họ.

“Nó không muốn sinh thì có người khác muốn sinh.” Trần Quế Lan chợt nhớ đến Diệp Thu Cúc ban nãy, bao năm nay bà ta không tái giá, chẳng phải là đang chờ ông ta sao? Đừng tưởng bà không biết, thằng cháu nhỏ nhà ông Quý hàng xóm chẳng phải là do con trai ông ấy tìm một cô gái nông thôn sinh cho hay sao.

Kỷ Ngọc Thư không để ý đến lời của hai người, thẳng thừng đứng dậy rời đi, trước khi đi không quên nói: “Lần sau những lời như vậy đừng nhắc lại nữa.”

Đợi ông ta đi rồi, Trần Quế Lan mới lẩm bẩm với Kỷ Viễn Bình: “Thằng hai này sao không biết tốt xấu gì cả? Chúng ta chẳng phải cũng vì muốn tốt cho nó sao?”

“Cứ từ từ thôi, chuyện này không vội được.” So với Trần Quế Lan, Kỷ Viễn Bình trong lòng đã có tính toán hơn.

Tuy ông cũng không hài lòng với Tưởng Ngọc Lan, nhưng ông cũng biết rõ, Kỷ Ngọc Thư bây giờ cần sự hỗ trợ của nhà họ Tưởng.

“Nó sắp bốn mươi tuổi rồi còn từ từ, không được, chuyện này chúng ta phải để tâm mới được.” Trần Quế Lan cảm thấy chuyện này vẫn phải do họ quyết định mới xong.

Từ nhà máy sắt ra về, Kỷ Ngọc Thư không về nhà máy dệt mà định ra bến xe xem thử.

Cùng với sự thay đổi của chính sách, bây giờ ngày càng có nhiều người bỏ việc nhà nước ra ngoài làm ăn.

Hiệu quả sản xuất của nhà máy bây giờ mỗi năm một đi xuống, nên ông ta cũng đã làm đơn xin nghỉ không lương, định mở một cửa hàng buôn bán “hàng Quảng Châu”.

Quần áo hay đồ điện tử ở đó đều rẻ hơn ở đây, quan trọng nhất là kiểu dáng còn là mốt thịnh hành nhất hiện nay.

Trên đường ra bến xe, ông ta có chút lơ đãng.

Thật lòng mà nói, những lời của bố mẹ ban nãy vẫn có ảnh hưởng đến ông ta.

Bao nhiêu năm nay, không có con trai vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ông ta.

Dù ông ta tỏ ra ung dung, nhưng trong lòng vẫn rất để tâm.

Những người đó bề ngoài thì ngưỡng mộ ông ta, nhưng sau lưng ai mà không chế nhạo ông ta, làm ăn giỏi đến mấy thì có ích gì, sau này của cải trong nhà chẳng phải đều thuộc về người khác sao.

Ông ta cứ ngỡ bao năm qua mình đã chấp nhận sự thật này, nhưng những lời của mẹ ban nãy lại khiến tâm tư ông ta trỗi dậy.

Đúng vậy, trước đây không dám sinh là vì sợ mất việc, nhưng bây giờ có thể xin nghỉ không lương, liệu có thể cân nhắc sinh thêm một đứa con trai không? Ông ta mới ba mươi tám tuổi, Ngọc Lan ba mươi sáu tuổi, cũng còn trẻ.

Ông ta bây giờ hùng tâm tráng khí lấn sân sang kinh doanh, chẳng phải là để kiếm nhiều tiền hơn sao? Nếu không có con trai, vậy tất cả những thứ này cuối cùng chẳng phải đều làm lợi cho người ngoài mang họ khác sao?

Nghĩ đến đây, Kỷ Ngọc Thư càng thấy động lòng.

Ông ta nghĩ, có lẽ mình có thể nói chuyện tử tế với Tưởng Ngọc Lan, biết đâu bà ấy sẽ đồng ý thì sao?

Đến giờ tan học buổi trưa, Ngũ Cúc Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt hai người.

Nhà cô bạn cách trường hơi xa nên cô bạn đi học bằng xe đạp.

Xe đạp vào thời điểm này không phải là của hiếm, nhưng cũng chưa đến mức mỗi người một chiếc.

Kỷ Minh Nguyệt thầm nghĩ, giá mà mình cũng có một chiếc xe đạp thì tốt, như vậy cô ta đi tìm Diệp Thu Cúc cũng tiện hơn nhiều.

Bữa trưa hàng ngày thường là do Tưởng Ngọc Lan và mọi người lấy cơm từ nhà ăn của nhà máy về ăn chung, thỉnh thoảng Kỷ Ly Ly cũng theo họ đến nhà ăn.

Hai người về đến nhà, Tưởng Ngọc Lan cũng vừa xách cặp l*иg cơm về tới.

“Vừa kịp lúc, mau rửa tay ăn cơm đi, hôm nay có thịt kho tàu đấy.” Tưởng Ngọc Lan nói xong vào bếp lấy bát đũa.

Hai người ra bồn rửa tay trong nhà vệ sinh để rửa tay.

Kỷ Ly Ly vẫn luôn để mắt đến Kỷ Minh Nguyệt, đề phòng cô ta giở trò, tuy hôm nay trông cô ta rất ngoan ngoãn nhưng cô vẫn phải đề phòng.