Chương 18: Kế hoạch của Diệp Thu Cúc

Kỷ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào quyển sách giáo khoa trước mặt, liếc nhìn Ngũ Cúc Nguyệt ngồi phía trên, cũng tốt, tuy cách một dãy nhưng họ ngồi cùng một tổ vẫn tiện hơn nhiều.

Chuông tan học vang lên, Giản Hồng Mai đứng trên bục giảng đặt viên phấn trong tay vào hộp rồi rời đi.

Giáo viên không dạy lố giờ vào thời này quả là hiếm có, cả lớp đều thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Minh Nguyệt thấy Ngũ Cúc Nguyệt đứng dậy, cô ta nhanh tay lẹ mắt đứng dậy theo: “Cúc Nguyệt, phiền cậu dẫn mình đi vệ sinh được không?”

Ngũ Cúc Nguyệt vốn định rủ Kỷ Ly Ly đi vệ sinh cùng, vui vẻ đồng ý: “Được chứ, mình cũng đang định tìm Ly Ly, chúng ta đi chung đi.”

“Ly Ly, đi, đi vệ sinh.” Ngũ Cúc Nguyệt gõ gõ lên mặt bàn Kỷ Ly Ly.

“Giờ tôi không muốn đi, tôi ra hành lang chờ các cậu nhé.” Lúc nói, ánh mắt cô dừng trên người Kỷ Minh Nguyệt.

Cô ta đúng là không lãng phí chút thời gian nào.

“Được thôi, lát nữa bọn tôi ra tìm cậu.” Ngũ Cúc Nguyệt gật đầu.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa dần, Kỷ Ly Ly đứng dậy ra hành lang bên ngoài hóng gió.

Cô không phải cố tình tránh họ, mà thực sự là Ngũ Cúc Nguyệt cứ hết mỗi tiết lại phải đi vệ sinh, điều này khiến cô có chút khó hiểu, một ngày có thật sự cần phải đi nhiều lần như vậy không?

“Cúc Nguyệt, thật trùng hợp, trong tên hai chúng ta đều có chữ Nguyệt.” Kỷ Minh Nguyệt cười nói bắt chuyện thân thiết với cô bạn.

“Đúng thật nhỉ, trước đây tôi không hề để ý.” Ngũ Cúc Nguyệt cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể vừa phát hiện ra một vùng đất mới.

“Đây có lẽ chính là duyên phận nhỉ?” Giọng Kỷ Minh Nguyệt mang theo ý cười.

“Còn gì nữa, đây, cậu vào trước đi.” Giờ này đi vệ sinh gần như phải xếp hàng, Ngũ Cúc Nguyệt nhường cho Kỷ Minh Nguyệt trước.

“Cậu đi trước đi, tôi không vội lắm.” Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu ra hiệu cho cô bạn đi trước, đi vệ sinh vốn dĩ chỉ là cái cớ cô ta bịa ra.

“Được thôi.” Ngũ Cúc Nguyệt cũng không khách sáo với cô ta nữa.

“Ly Ly ở đằng kia kìa.” Vừa đi đến đầu cầu thang tầng ba, Ngũ Cúc Nguyệt đã nhìn thấy Kỷ Ly Ly đang tựa vào lan can hành lang.

Thấy hai người họ đi tới, Kỷ Ly Ly nghiêng người nhường một ít chỗ cho họ, rồi nghe Ngũ Cúc Nguyệt than thở: “Sau này đều xếp chỗ theo thành tích, vậy chẳng phải tôi sẽ ngày càng ngồi xa các cậu sao.”

“Còn chưa thi mà, cậu lo xa quá rồi đấy.” Kỷ Ly Ly cười khẽ, cảm thấy cô bạn lo bò trắng răng.

“Hì hì, tôi đây gọi là có sự tự biết mình.” Ngũ Cúc Nguyệt cười nói.

“Ly Ly nói đúng đấy, còn sớm mà, phải tin vào bản thân mình chứ.” Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cũng phải, có các cậu ở đây, tôi thế nào cũng phải tiến bộ theo mới được.” Ngũ Cúc Nguyệt gật đầu.

Thấy còn hai phút nữa là vào lớp, Kỷ Ly Ly nhắc nhở họ: “Sắp vào lớp rồi, chúng ta vào chuẩn bị đồ cho tiết sau đi.”

“Đi thôi.” Ba người cùng nhau vào lớp.

Kỷ Ngọc Thư về nhà bố mẹ đẻ.

Bố Kỷ trước đây là công nhân nhà máy sắt, sau này Kỷ Ngọc Mặc nối nghiệp ông làm việc ở đó, bây giờ cả gia đình họ đều sống cùng nhau.

Lúc ông ta đến, trong nhà chỉ có bố Kỷ, Kỷ Viễn Bình, ở nhà.

Ông ta buột miệng hỏi: “Mẹ đâu ạ?”

“Ra ngoài mua thức ăn rồi, sao con lại qua đây?” Kỷ Viễn Bình hỏi.

“Con qua xem thế nào, Minh Nguyệt đã ổn định rồi. Đối ngoại nhớ nói nó là con gái của anh cả để lại hồi đi lao động ở nông thôn nhé, bố mẹ và nhà chú ba đừng có nói hớ đấy.” Kỷ Ngọc Thư nhắc nhở.

“Bên nhà họ Tưởng không ai nghi ngờ gì chứ?” Kỷ Viễn Bình quan tâm hỏi.

“Không ai nghi ngờ gì đâu ạ.” Kỷ Ngọc Thư lắc đầu.

“Vậy thì tốt, chuyện làm ăn lần trước con nói sao rồi?” Đây mới là điều Kỷ Viễn Bình quan tâm nhất.

“Sổ tiết kiệm trong nhà bị Tưởng Ngọc Lan đưa cho bố nó mua cổ phiếu gì đó rồi, phải hoãn lại hai tháng nữa.” Nhắc đến chuyện này, Kỷ Ngọc Thư cũng thấy bực bội.

Trước đây Tưởng Kiến Nghĩa từng rủ Kỷ Ngọc Thư mua trái phiếu cùng nên nhà họ Kỷ cũng không nghi ngờ gì, hai bố con đang nói chuyện vui vẻ thì bà Kỷ, Trần Quế Lan, đi chợ về.

Chính xác hơn là, bà được Diệp Thu Cúc dìu về.

Thấy thế, hai bố con vội vàng chạy ra đón.

Nói ra thì, Diệp Thu Cúc cả hai kiếp cộng lại mới chỉ gặp Kỷ Viễn Bình và Trần Quế Lan một lần, chính là mấy hôm trước khi bà ta đưa Kỷ Minh Nguyệt đến tìm Kỷ Ngọc Thư.

Sống lại một đời, bà ta cuối cùng cũng thông minh hơn một chút.

Nếu bà ta đến thẳng nhà máy dệt để tìm ông ta, phá hoại cuộc sống hiện tại của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ hận mẹ con bà ta.

Vì vậy, bà ta chọn đến nhà máy sắt tìm bố mẹ ông ta, đó cũng là lần đầu tiên trong cả hai kiếp bà ta được gặp người nhà của ông ta.

Còn hôm nay, bà ta liếc nhìn Trần Quế Lan đang được mình dìu, cơ hội này là do chính bà ta tạo ra.

Mấy ngày nay lên thành phố, ngoài việc đi làm, bà ta còn dành thời gian tìm hiểu thói quen của nhà họ Kỷ.

Bà ta biết Trần Quế Lan mỗi sáng sớm đều ra chợ mua thức ăn.

Sau vài ngày quan sát, bà ta bỏ ra hai đồng thuê một người ăn mày khẽ ngáng chân Trần Quế Lan, rồi bà ta xuất hiện đỡ bà dậy, sau đó thuận lý thành chương đưa bà về.