“Chị không giận.” Giọng Kỷ Minh Nguyệt lạnh lùng.
“Thế thì tốt rồi, em phải chuẩn bị đến trường đây, lát nữa kẻo muộn.” Kỷ Ly Ly nói rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, đây là món quà mợ tặng cô nhân dịp lên cấp ba.
Hành động này trong mắt Kỷ Minh Nguyệt chính là cô lại đang khoe khoang với mình.
Cứ chờ đi, một thời gian nữa mình cũng sẽ đòi Kỷ Ngọc Thư mua cho một cái, không có đồng hồ thật sự quá bất tiện.
Lúc này, Kỷ Ngọc Thư từ trong phòng bước ra, cất tiếng: “Minh Nguyệt, lát nữa đến trường con cứ đến thẳng văn phòng tổ trưởng khối, thầy ấy sẽ sắp xếp lớp cho con.”
Ông ta định hôm nay sẽ về bên nhà họ Kỷ một chuyến.
“Bố, bố không đưa chị Minh Nguyệt đi ạ?” Kỷ Ly Ly tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bố còn phải chuẩn bị việc khác mà. Ly Ly, đến trường con nhớ chăm sóc Minh Nguyệt nhiều hơn nhé.” Kỷ Ngọc Thư dặn dò.
“Bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc chị Minh Nguyệt thật tốt.” Kỷ Ly Ly cười một nụ cười ngây thơ trong sáng.
“Có con ở đấy, bố rất yên tâm. Minh Nguyệt, lát nữa bố đưa con ra nhà ăn ăn sáng trước, con không cần vào lớp truy bài đâu, đến trường muộn một chút cũng được.” Kỷ Ngọc Thư nói rồi đi rửa mặt.
“Con đi học trước đây ạ.” Kỷ Ly Ly vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt họ.
Kỷ Minh Nguyệt quay mặt đi không nhìn cô, trong đầu cô ta đang tính toán làm thế nào để tạo cơ hội cho Kỷ Ngọc Thư và Diệp Thu Cúc gặp nhau, có lẽ còn cần sự giúp đỡ của người nhà họ Kỷ.
Cô ta liếc nhìn Kỷ Ngọc Thư đang rửa mặt ở đằng kia, người thời này ai cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cô ta không tin ông ta không muốn có một đứa con trai.
Tưởng Ngọc Lan là người có công việc, chắc chắn không muốn vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đình, nhưng Diệp Thu Cúc thì có thể.
“Ly Ly, chị họ cậu hôm nay không đi học à?” Ngũ Cúc Nguyệt hơi tò mò hỏi.
“Chị ấy chưa được xếp lớp nên không cần truy bài, lát nữa mới đến.” Kỷ Ly Ly vừa nói vừa lấy sách tiếng Anh ra, hôm nay là buổi truy bài môn Anh.
“Ồ, cũng phải, theo lời cậu nói thì đến lúc đó chị ấy cũng thành bạn học của chúng ta rồi.” Giọng Ngũ Cúc Nguyệt có chút mong chờ.
“Ừm.” Kỷ Ly Ly gật đầu, đúng lúc này chuông reo, cắt ngang những lời Ngũ Cúc Nguyệt còn định nói.
Quả nhiên, tiết học đầu tiên, chủ nhiệm lớp Giản Hồng Mai dẫn Kỷ Minh Nguyệt bước vào.
Cô vỗ tay lên bục giảng, cả lớp nhanh chóng im lặng: “Xin giới thiệu với cả lớp, đây là bạn học mới, Kỷ Minh Nguyệt.”
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, Kỷ Minh Nguyệt bước lên một bước, ung dung tự giới thiệu:
“Chào các bạn, mình tên là Kỷ Minh Nguyệt, rất vui được trở thành bạn học của mọi người, hy vọng những ngày tháng sắp tới chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
Lời vừa dứt, một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Kỷ Ly Ly liếc nhìn Ngũ Cúc Nguyệt đang vỗ tay cực kỳ hăng hái bên cạnh, không khỏi bật cười khẽ, đây chính là hào quang nữ chính sao?
“Các bạn nam và nữ lần lượt xếp thành một hàng theo thứ tự từ cao đến thấp.” Tiết đầu tiên vừa hay là môn Văn của cô chủ nhiệm, nên cô tiện thể sắp xếp lại chỗ ngồi.
“Đúng là chúng ta không thể ngồi cùng nhau được rồi.” Ngũ Cúc Nguyệt tỏ vẻ tiếc nuối.
“Không sao, bình thường vẫn có thể chơi cùng nhau mà.” Kỷ Ly Ly nhẹ nhàng nói.
Cô giáo xếp chỗ theo kiểu một bàn nữ rồi đến một bàn nam xen kẽ nhau.
Bạn cùng bàn mới của Kỷ Ly Ly tên là Kha Tư Tư.
Cô liếc nhìn Kỷ Minh Nguyệt ở phía bên kia, giữa họ có một bàn nam ngăn cách, còn Ngũ Cúc Nguyệt thì ngồi ở bàn trên của bàn trên nữa, ngược lại còn gần cô ta hơn mình.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ngồi, mọi người bắt đầu chuyển đồ đạc của mình đến vị trí mới.
Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc cặp sách của mình, đây cũng là cái mà Kỷ Ngọc Thư dúi cho cô ta trước khi ra khỏi nhà, là cặp cũ của Kỷ Ly Ly.
Ông ta nói cuối tuần sẽ đưa cô ta đi chọn cái mới.
Nghĩ đến đây, cô ta lấy sách vở cần dùng ra, rồi tiện tay nhét chiếc cặp vào hộc bàn.
Giản Hồng Mai trước nay vốn nghiêm khắc, thấy mọi người đã ngồi ổn định bắt đầu nói:
“Việc đổi chỗ lần này chỉ kéo dài một tháng, sau khi có kết quả thi tháng lần tới sẽ xếp lại chỗ ngồi theo thành tích. Trong một tháng này, cứ sáng thứ Hai hàng tuần các em sẽ dịch sang phải một dãy.”
Nói xong chuyện chỗ ngồi, cô bắt đầu giảng bài.