Cả ngày hôm đó, Kỷ Minh Nguyệt chỉ dành để làm bài kiểm tra.
Cô ta vốn tưởng mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, nhưng khi nhìn thấy các câu hỏi trên đề thi, vẻ mặt thoải mái của cô ta thoáng rạn nứt.
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô ta cố gắng nhớ lại kiến thức cấp ba, khá vất vả mới làm xong mấy bài thi này.
Thấy cô ta từ văn phòng bước ra, Kỷ Ngọc Thư đứng dậy đón, ôn tồn hỏi: “Con thấy thế nào?”
“Con nghĩ chắc là không có vấn đề gì đâu ạ.” Kỷ Minh Nguyệt giả vờ thoải mái.
“Dù không vào được lớp của Ly Ly cũng không sao, lần sau vẫn còn cơ hội.” Miệng thì nói vậy nhưng trong ánh mắt Kỷ Ngọc Thư lại không giấu được ý cười.
Bao năm nay, ông ta thương yêu Kỷ Ly Ly một phần là để cho nhà họ Tưởng thấy, phần khác là vì bản thân Kỷ Ly Ly rất có chí tiến thủ, từ nhỏ đã làm ông ta nở mày nở mặt.
Kỷ Ly Ly từ nhỏ đã học trường dành cho con em công nhân viên do nhà máy dệt bông và các nhà máy khác hợp tác mở, bạn học đều là con cháu công nhân trong nhà máy, mọi người đều quen biết nhau.
Mỗi lần Kỷ Ly Ly thi xong, ông ta đều nghe được vô số lời khen.
“Bố, bố tin con đi, con có thể làm được.” Kỷ Minh Nguyệt nắm tay nhấn mạnh, điểm công lược từ sáng đến giờ vẫn giậm chân tại chỗ.
“Ừ, bố tin con. Đi thôi, sau này không có ai thì con cứ gọi ta là chú hai nhé, lỡ bị người khác nghe thấy thì không hay.” Kỷ Ngọc Thư nghiêm mặt dặn dò.
“Con xin lỗi, từ nhỏ đến lớn con bị người ta gọi là “đồ con hoang”, bây giờ biết mình có bố rồi nên lúc nào cũng không kìm được muốn gọi.” Kỷ Minh Nguyệt áy náy giải thích.
“Không sao, sau này lúc riêng tư chỉ có hai chúng ta thì con có thể gọi.” Kỷ Ngọc Thư vội an ủi.
Thấy điểm công lược trên đầu ông ta lại tăng thêm một điểm, Kỷ Minh Nguyệt khẽ nhếch môi ở nơi ông ta không nhìn thấy: “Vâng ạ, chú hai.”
Giọng cô ta ngoan ngoãn.
“Chúng ta đón Ly Ly rồi về.” Kỷ Ngọc Thư nói rồi đi thẳng về phía lớp của Kỷ Ly Ly một cách quen thuộc.
“Vậy con đi cùng chú hai nhé.” Kỷ Minh Nguyệt thầm nghĩ, Kỷ Ly Ly thật tốt số, nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa tất cả những thứ này sẽ là của cô ta.
Còn năm phút nữa là hết giờ, mọi người trong lớp bắt đầu rục rịch.
Ngũ Cúc Nguyệt huých tay Kỷ Ly Ly, giọng đầy ngưỡng mộ: “Ly Ly, bố cậu ở ngoài kia kìa, chắc họ đang đợi cậu tan học đấy.”
“Ừm.” Kỷ Ly Ly dời mắt từ bảng đen ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô lướt qua hai khuôn mặt.
Nói đi cũng phải nói lại, Kỷ Minh Nguyệt vẫn giống ông ta hơn một chút.
Chuông tan học vừa vang lên, Kỷ Ly Ly cúi đầu thu dọn cặp sách.
Ngũ Cúc Nguyệt bên cạnh thở dài: “Ngày mai phải xếp lại chỗ rồi, chúng ta còn có thể ngồi cùng nhau không?”
Kỷ Ly Ly liếc nhìn Ngũ Cúc Nguyệt thấp hơn mình nửa cái đầu, lắc đầu nói thật: “Chắc là không đâu.”
Ngũ Cúc Nguyệt khựng lại, rồi mếu máo: “Tuy là vậy, nhưng cậu không thể nói gì dễ nghe hơn được à?”
Kỷ Ly Ly cười xoa đầu cô bạn, giọng ôn hòa: “Dù không ngồi cùng bàn cũng không sao, chúng ta vẫn có thể cùng đi vệ sinh, cùng đi nhà ăn, cùng về nhà mà.”
“Cũng đúng.” Ngũ Cúc Nguyệt hài lòng gật đầu.
Hai người ra khỏi lớp, Kỷ Minh Nguyệt là người đầu tiên chạy đến, giọng đầy ngưỡng mộ:
“Ly Ly, bàn ghế trong lớp em tốt thật đấy, không như trường cũ của chị, vẫn là loại bàn đôi, chân ghế thỉnh thoảng còn bị rớt ra nữa.”
“Trường không thay đồ mới à?” Ngũ Cúc Nguyệt bị lời của cô ta thu hút, tò mò hỏi.
“Điều kiện có hạn, có lớp còn không đủ bàn ghế nữa cơ.” Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu.
“Vậy sao?” Ngũ Cúc Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì.
“Về nhà trước đã.” Kỷ Ngọc Thư không thích cô ta kể chuyện quá khứ trước mặt người ngoài.
Ngũ Cúc Nguyệt vẫy tay với họ: “Tạm biệt, mai gặp lại!”
“Mai gặp.” Kỷ Ly Ly cũng vẫy tay chào cô bạn.
Đợi Ngũ Cúc Nguyệt đi rồi, Kỷ Minh Nguyệt cười nhìn Kỷ Ly Ly: “Ly Ly, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi học rồi.”
“Ly Ly, Minh Nguyệt mới đến, ở trường con chăm sóc nó nhiều hơn một chút nhé.” Kỷ Ngọc Thư dặn dò.
“Con biết rồi ạ. Bố, sách mới của con còn chưa bọc.” Kỷ Ly Ly nhắc nhở.
“Xem bố này, lại quên mất chuyện này.” Kỷ Ngọc Thư nói rồi đưa tay lấy cặp sách của cô.
Vẻ hối hận của ông ta quá rõ ràng, khiến Kỷ Ly Ly nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Liệu cô vì những chuyện chưa xảy ra mà trực tiếp “kết tội” ông ta như vậy có đúng không?
Kỷ Ngọc Thư đưa hai người về khu tập thể thì nhà máy dệt bông cũng vừa tan làm.
Mọi người cười chào hỏi ông ta: “Lão Kỷ, thế nào rồi, cháu gái ông vào lớp nào thế?”
“Hôm nay mới kiểm tra xong, phải ngày mai mới biết được.” Kỷ Ngọc Thư cũng không chắc Kỷ Minh Nguyệt có thể vào lớp tên lửa không nên nói năng khá dè dặt.
“Có Ly Ly ở đó, con bé này học kém một chút cũng không phải lo.” Có người cười nói.
Kỷ Minh Nguyệt bất giác nhíu mày, dựa vào đâu mà những người này lại cho rằng cô ta không bằng Kỷ Ly Ly?
“Cũng phải.” Kỷ Ngọc Thư gật đầu đồng tình, sau đó nhớ ra lát nữa còn phải bọc sách mới cho Kỷ Ly Ly, bèn vẫy tay chào tạm biệt mọi người.