Kỷ Minh Nguyệt rửa mặt xong trở về phòng của Kỷ Ly Ly, chăn ga trên giường đã được thay mới sạch sẽ.
Cô ta tùy ý nhìn ngắm cách bài trí trong phòng, căn phòng lấy tông màu sáng làm chủ đạo, bàn học, tủ quần áo không thiếu thứ gì, trên bàn học còn có khung ảnh và đồng hồ báo thức.
Hoàn cảnh như vậy ở thời hiện đại có lẽ không đáng kể, nhưng so với căn phòng mà cô ta và Diệp Thu Cúc chen chúc ở quê thì đúng là một trời một vực.
Đêm đó, Kỷ Minh Nguyệt ngủ không yên, cả người cô ta như sôi sục và phấn khích.
Cô ta biết từ khi lên thành phố, tình tiết truyện đã bắt đầu, và cô ta là nữ chính duy nhất, tất cả mọi thứ của Kỷ Ly Ly rồi sẽ thuộc về cô ta.
“Ngọc Lan, mai em đi làm đi, chuyện đi học của Minh Nguyệt để anh lo.” Kỷ Ngọc Thư đã làm xong thủ tục xin nghỉ không lương.
“Ừm, chắc là phải thi đấy, anh hỏi Minh Nguyệt chưa, có cần ở nhà ôn bài hai hôm không?” Tưởng Ngọc Lan nói xong ngáp một cái, bình thường giờ này họ đã ngủ rồi.
“Em lại nhắc anh đấy, mai anh sẽ hỏi thử.” Kỷ Ngọc Thư lại quên mất chuyện này.
“Ngủ thôi, mai em còn phải đi làm nữa.” Tưởng Ngọc Lan nói rồi trở mình.
“Bên bố có nói gì không?” Kỷ Ngọc Thư thăm dò.
“Ông khen anh trọng tình trọng nghĩa đấy, dù sao Minh Nguyệt cũng là giọt máu duy nhất của anh trai anh.”
“Đúng vậy, anh cả trước đây đối với anh ơn nặng như núi, anh không thể làm ngơ trước hoàn cảnh của Minh Nguyệt được. Anh biết là đã làm khó cho em và Ly Ly rồi, sau này anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con.”
Kỷ Ngọc Thư vòng tay qua eo Tưởng Ngọc Lan.
“Chúng ta là người một nhà, nói những lời này khách sáo quá, ngủ đi.”
Sáng hôm sau, Tưởng Ngọc Lan và Kỷ Ngọc Thư còn chưa dậy đã nghe thấy tiếng động trong bếp.
Kỷ Ngọc Thư đi vào xem thì thấy Kỷ Minh Nguyệt đang luống cuống nhìn cái bát vỡ trên sàn giải thích:
“Chú hai, con định làm bữa sáng cho hai người, không ngờ...”
Thấy bộ dạng sắp khóc của cô ta, Kỷ Ngọc Thư vội vàng an ủi: “Không sao đâu, lát nữa chú và dì hai đưa con ra nhà ăn.”
“Vậy có tốn tiền lắm không ạ?” Kỷ Minh Nguyệt khẽ hỏi.
“Không đâu.” Kỷ Ngọc Thư cười với cô ta, ra hiệu rằng cô ta không cần phải lo lắng.
Ra khỏi nhà ăn, Tưởng Ngọc Lan đến nhà máy dệt bông đi làm, còn Kỷ Ngọc Thư thì đưa Kỷ Minh Nguyệt đến trường.
Trên đường đi, ông ta không quên xác nhận lại: “Minh Nguyệt, con thật sự có thể theo được không? Nếu không được thì chúng ta về xem lại sách giáo khoa cấp hai trước đã.”
“Bố, bố cứ yên tâm đi ạ, một năm nay ngày nào con cũng lén xem lại sách cũ đấy.” Kỷ Minh Nguyệt ra hiệu cho ông ta yên tâm, trước khi xuyên không cô ta đã là sinh viên năm hai rồi cơ mà.
Hai người gặp Kỷ Ly Ly ở cổng trường, lúc đó cô đang nói chuyện với bạn học bên cạnh là Ngũ Cúc Nguyệt.
Khi Kỷ Ngọc Thư gọi cô, Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy tín hiệu có thể công lược trên đầu Ngũ Cúc Nguyệt, bèn bất giác cong khóe môi.
“Bố, chị Minh Nguyệt.” Kỷ Ly Ly chào hai người với vẻ mặt bình thường.
“Bố đưa chị Minh Nguyệt đến chỗ hiệu trưởng để làm thủ tục chuyển trường.” Kỷ Ngọc Thư giải thích lý do ông ta xuất hiện trong trường.
“Chào bạn, mình là chị họ của Ly Ly, rất vui được làm quen với bạn.” Kỷ Minh Nguyệt gật đầu với Kỷ Ly Ly, sau đó chủ động đưa tay phải ra trước mặt Ngũ Cúc Nguyệt.
Năm đó Kỷ Ngọc Thư xem mắt thành công với Tưởng Ngọc Lan, khuôn mặt này của ông ta có công không nhỏ, mà Kỷ Minh Nguyệt lại được thừa hưởng nét đẹp của ông ta.
Ngũ Cúc Nguyệt ngẩn người nhìn bàn tay cô ta đưa ra, sau đó vội vàng đưa tay ra nắm lấy, cười nói: “Chào bạn, mình tên là Ngũ Cúc Nguyệt.”
“Biết đâu sau này chúng ta lại là bạn cùng lớp đấy.” Kỷ Minh Nguyệt tinh nghịch nháy mắt với Ngũ Cúc Nguyệt.
Đợi hai người đi rồi, Ngũ Cúc Nguyệt mới huých tay người bên cạnh: “Ly Ly, sao trước đây không nghe cậu nhắc đến người chị họ này vậy?”
“Hôm qua tớ mới biết.” Kỷ Ly Ly nhún vai, nhưng ánh mắt lại liếc lêи đỉиɦ đầu cô bạn, tiếc là ở đó chẳng có gì cả.
Vừa rồi cô thấy ánh mắt Kỷ Minh Nguyệt sáng lên sau khi lướt qua đỉnh đầu cô bạn, rồi sau đó mới có màn bắt tay.
Cô đoán Kỷ Minh Nguyệt chắc hẳn đã nhìn thấy gì đó nhờ hệ thống của mình, vậy nên Ngũ Cúc Nguyệt là đối tượng công lược tiếp theo của cô ta sao?
“Á, có chuyện gì vậy?” Giọng Ngũ Cúc Nguyệt đầy tò mò.
Kỷ Ly Ly thầm nghĩ, quả nhiên dù ở thời đại nào, lứa tuổi nào cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của chuyện phiếm.
Cô khẽ nói:
“Tớ nghe bố tớ nói, chị Minh Nguyệt là con gái của bác cả tớ lúc ông đi về nông thôn. Năm đó bác cả tớ sinh ra chị ấy chưa được bao lâu thì mất, chị ấy vẫn luôn sống cùng mẹ.
Lần này ông ngoại và cậu của chị ấy không cho chị ấy đi học nữa, còn định đem chị ấy đi gả đổi lấy tiền sính lễ nên chị ấy mới trốn khỏi nhà đến tìm ông bà nội tớ.
Tiếc là ông bà nội và chú ba đều không quan tâm, chị ấy đành phải đến tìm bố tớ.”