Chương 1: Thức tỉnh

Mùa thu năm 1996.

Tháng chín vàng, khắp nơi đều thoang thoảng hương hoa quế, Kỷ Ly Ly siết chặt chiếc khẩu trang vải trên mặt, rảo bước nhanh hơn, cô không ngờ đã xuyên không rồi mà mình vẫn bị dị ứng với hoa quế.

Đối với Kỷ Ly Ly, khoảng thời gian khó khăn nhất mỗi năm chính là hai tháng này.

Cô đeo cặp sách, chạy như bay về khu tập thể.

Đám người đang tán gẫu trông thấy cô lập tức im phăng phắc, Kỷ Ly Ly tháo khẩu trang ra, hơi kỳ lạ nhìn họ một lượt: “Các thím, sao không nói tiếp nữa ạ?”

Xuyên không từ trong bụng mẹ đã mười sáu năm, Kỷ Ly Ly lớn lên ở nhà máy dệt bông từ nhỏ, quá quen thuộc với những người này.

Mỗi ngày vào giờ này đều là thời gian “tình báo” của mọi người, lúc đi ngang qua cô cũng có thể hóng được một hai câu, nếu nghe được chuyện gì thú vị, cô còn ở lại nghe thêm một lúc! Giờ họ đột nhiên dừng lại, cô lại thấy không quen cho lắm.

“Ly Ly tan học rồi à?” Người nói là thím Triệu ở tầng dưới nhà họ.

“Vâng ạ, thím Triệu, sao các thím không nói nữa, chẳng lẽ đang nói chuyện nhà cháu ạ?” Kỷ Ly Ly nói giọng đùa giỡn, không ngờ vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều có chút không tự nhiên.

Kỷ Ly Ly thấy vậy, trong lòng không khỏi trùng xuống một cái.

Không phải chứ, thật sự đang bàn tán chuyện nhà cô sao? Cô bất giác nhíu mày, nhà cô vẫn luôn là gia đình kiểu mẫu của khu tập thể, họ đột nhiên bàn tán, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?

“Không, không, Ly Ly cháu đừng nghĩ linh tinh, tụi thím đâu có nói xấu nhà cháu, là nhà cháu có khách nên tụi thím đang tò mò thôi.” Thím Trương ở tòa nhà bên cạnh vội vàng giải thích.

“Đúng đúng đúng, tụi thím đang tò mò về khách nhà cháu thôi.” Những người khác vội vàng hùa theo.

“Nhà cháu có khách ạ?” Giọng Kỷ Ly Ly đầy kinh ngạc.

Nhìn vẻ mặt của họ, vị khách này có lẽ họ chưa từng gặp.

“Chứ còn gì nữa, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên chúng ta nghe nói bố cháu có một cô cháu gái còn lớn tuổi hơn cả cháu đấy.”

“Các thím cứ nói tiếp đi ạ, cháu về trước đây.” Kỷ Ly Ly cũng bị khơi dậy sự tò mò, cháu gái của bố cô, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe nói.

Đợi Kỷ Ly Ly đi rồi, mọi người nhìn nhau, sau đó cười gượng một tiếng rồi ai về nhà nấy.

Mặc dù ngày nào họ cũng buôn chuyện đông tây, nhưng bị bắt gặp tại trận thế này vẫn là lần đầu.

Bố mẹ Kỷ Ly Ly đều là công nhân của nhà máy dệt bông, căn nhà hai người được phân ở tầng hai.

Cô thành thạo lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, vừa vào đã thấy Tưởng Ngọc Lan đang bận rộn trong phòng khách, cô vừa tháo cặp sách xuống vừa hỏi:

“Mẹ, thím Triệu nói nhà mình có khách, thật không ạ?”

“Ừ, là cháu gái của bố con, mẹ và bố đang dọn phòng cho con bé.” Trong lúc Tưởng Ngọc Lan nói, Kỷ Ngọc Thư từ trong phòng bước ra.

Vì là gia đình có cả hai vợ chồng đi làm nên căn nhà của nhà họ Kỷ khá rộng, ngày trước còn đặc biệt ngăn ra một phòng nhỏ làm phòng sách cho cả nhà, lúc này họ đang dọn dẹp chính căn phòng đó.

“Dọn phòng là sao ạ?” Kỷ Ly Ly bất giác nhíu mày.

“Minh Nguyệt, lại đây, đây là em Ly Ly, Ly Ly, đây là chị Minh Nguyệt của con, sau này con bé sẽ ở nhà chúng ta, đến lúc đó sẽ đi học cùng con.” Nghe vậy, Kỷ Ngọc Thư gọi cô gái trong phòng ra và giới thiệu hai người với nhau.

Kỷ Minh Nguyệt từ trong phòng bước ra có chiều cao tương đương với Kỷ Ly Ly, nhưng cả người lại gầy như que củi, mặc quần đen áo sơ mi trắng, càng khiến nước da trông đen hơn.

Cô ta để kiểu tóc mái bằng thịnh hành lúc bấy giờ, lúc này đang ngoan ngoãn đứng cạnh Kỷ Ngọc Thư, nở một nụ cười với Kỷ Ly Ly:

“Em Ly Ly, chào em, chị là Kỷ Minh Nguyệt, mười tám tuổi, lớn hơn em hai tuổi, em cứ gọi chị là chị Minh Nguyệt là được.”

Kỷ Ngọc Thư, Kỷ Minh Nguyệt, mười tám tuổi.

Trong đầu Kỷ Ly Ly đột nhiên vang lên một tiếng “đoàng”, toàn bộ sức lực của cô bỗng chốc tan biến, cả người không tự chủ được mà mềm nhũn ra, may mà Tưởng Ngọc Lan đứng bên cạnh trông thấy, vội vàng ôm lấy cô mới không bị ngã.

“Ly Ly, con không khỏe ở đâu à?” Giọng Tưởng Ngọc Lan có chút lo lắng, Kỷ Ngọc Thư cũng bước tới hỏi han, Kỷ Minh Nguyệt bị bỏ lại tại chỗ có vẻ hơi lúng túng cúi đầu.

“Bố mẹ, con không sao, chắc là vừa rồi leo cầu thang nhanh quá, con nằm một lát là khỏi thôi.” Kỷ Ly Ly cảm thấy bây giờ cô cần phải bình tĩnh lại.

“Được, mẹ đưa con vào phòng nằm một lát.” Tưởng Ngọc Lan đau lòng đỡ cô về phòng mình.